Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 110
Lục Văn bị đẩy lảo đảo, chân phải lùi nửa bước lại đứng vững, đôi mắt sâu thẳm lại nhìn chằm chằm vào nàng, khi thấy sắc đỏ trên mặt Thẩm Nam Chi càng thêm đậm, nụ cười trên khóe môi vừa rồi chưa kịp tắt lại càng thêm sâu.
Bị ánh mắt Lục Văn nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Nam Chi lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì trong lúc hoảng loạn.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại theo bản năng nói ra những lời này, dường như nàng chỉ vì ở bên ngoài bị người ta nhìn thấy mà xấu hổ, nếu là ở trong phòng không có ai…
Không dám nghĩ!
Thẩm Nam Chi vội vàng đè nén suy nghĩ trong lòng, mặt càng thêm nóng bừng, hoảng loạn nói lung tung: “Nếu… nếu đệ còn cần xà phòng đó, thì phải trả tiền, ta bán cho đệ.”
Nói xong, Thẩm Nam Chi suýt nữa cắn đứt lưỡi mình, nàng đang nói nhảm cái gì vậy, bây giờ ăn ở đều là của Lục Văn, lại còn nói muốn tiền xà phòng, đều tại Lục Văn chạm vào khiến nàng hoảng loạn, hơi thở của Lục Văn làm rối loạn suy nghĩ của nàng.
Thẩm Nam Chi lập tức mím chặt môi, sợ mình lại nói ra lời nào mất mặt nữa.
Lục Văn cười lớn, nhìn Thẩm Nam Chi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Được, ta trả tiền, vậy bữa cơm đã hứa, còn mời ta ăn không?”
Hai người đã im lặng trong phòng một lúc lâu.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bữa tối thịnh soạn trên bàn chưa động đũa mấy, người hầu đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Thẩm Nam Chi hơi cụp mi mắt, ánh mắt không tập trung nhìn về phía trước, trong lòng suy nghĩ miên man, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thì ra Lục Văn, hắn đều biết, từ trước đến nay hắn đều biết.
Thẩm Nam Chi tất nhiên không cho rằng trò hề nhỏ của mình có thể giấu diếm Lục Văn được bao lâu, hoặc là thật sự có thể đấu lại hắn, nhưng nàng không ngờ, ngay từ đầu, hắn đã luôn biết ý đồ của nàng.
Nàng không định ở lại bên cạnh hắn, tuy không dám chạy trốn cũng không biết chạy trốn như thế nào, nhưng vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ này, dù hắn lùi một bước lại lùi thêm một bước, dù bây giờ nàng không cần phải quay về Quốc Công phủ cũng không cần phải giữ tiết cho Lục Hành.
Nhưng giữa bọn họ, làm sao có kết quả.
Bầu không khí im lặng khiến người ta vô cùng khó chịu, Thẩm Nam Chi có chút không dám nghĩ, bây giờ lớp giấy cửa sổ này bị chọc thủng rồi thì phải làm sao.
Sắc mặt Lục Văn dần trở nên nặng nề, không còn ung dung như trước nữa, dường như có lời muốn nói, nhưng lại nhẫn nhịn như đang chờ đợi một câu trả lời, lại như đang chờ đợi sự phán xét của hắn.
Thẩm Nam Chi bị bầu không khí này đè nén đến mức có chút khó thở, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi sự kìm nén trong lòng, mấp máy môi, chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Chuyện của chúng ta như vậy là không đúng, đệ hà cớ gì phải đặt ánh mắt lên người ta như vậy?"
Lời nói của Thẩm Nam Chi mang theo vài phần bất đắc dĩ khô khốc, Lục Văn nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Thế nào là đúng, thế nào là sai?"
Tâm trạng bị đè nén trong lòng Thẩm Nam Chi dần dâng trào, thực ra nàng đã chất chứa chuyện này rất lâu rồi, đợi đến lúc này, như không thể kìm nén nữa, liền muốn nói ra hết: "Chúng ta là quan hệ tiểu thúc – trưởng tẩu, như vậy là sai, bây giờ đệ đã là thế tử Quốc Công phủ, tương lai tươi sáng, lại dây dưa không rõ với ta như vậy, là sai."
Ánh mắt Lục Văn trầm xuống: "Ai nói cho nàng biết?"
Thẩm Nam Chi sững sờ, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, đáng lẽ nàng không nên biết chuyện Lục Văn đã trở thành thế tử Quốc Công phủ, nhưng sự việc đã đến nước này nàng cũng không cần giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: "Hôm nay ở dưới núi ta gặp Lục Oánh, Lục Oánh nói cho ta biết, cho dù không biết được tin tức này từ nàng ấy, ta cũng có thể nhìn ra, bây giờ đệ đã không còn là người bị bỏ mặc ở tiểu viện hẻo lánh kia nữa, đệ có việc đệ muốn làm, cũng có con đường đệ nên đi, chúng ta, không cùng đường."
Ánh mắt Lục Văn càng thêm u ám, yết hầu hơi lăn, giọng nói bị đè nén mang theo vài phần lạnh lẽo: "Việc ta muốn làm, chính là ở bên nàng, ta đang làm việc ta muốn làm."
Nhưng việc Thẩm Nam Chi muốn làm, lại là rời xa hắn, cho nên, bọn họ không cùng đường.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Văn nhìn chằm chằm như vậy, đổi lại là ai cũng khó mà giữ được bình tĩnh trên mặt, Thẩm Nam Chi càng thêm rối loạn, cố nén sự sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, lại cảm thấy thế nào cũng không thể nói rõ với hắn, hắn căn bản không nghe lọt tai lời nàng nói.
Khi nước mắt tuyệt vọng dâng lên, Thẩm Nam Chi căn bản không thể kìm nén chút nào, nước mắt cứ thế tuôn rơi, làm ướt gò má nàng, cũng làm mờ tầm nhìn của nàng.
Điều này khiến khuôn mặt Lục Văn trước mắt nàng trở nên mờ nhạt, không nhìn rõ ánh mắt của hắn. Cảm giác bị kìm nén bấy lâu trong lòng lại trỗi dậy, giọng nói nghẹn ngào, nàng vẫn cố chấp nói: "Đệ hãy buông tha cho ta, đừng bám lấy ta nữa được không?"
Nàng không thấy được sự điên cuồng và chấp niệm nóng bỏng cuộn trào trong mắt Lục Văn lúc này. Nàng chỉ thấy sau khi nàng nói xong, Lục Văn vốn đang ngồi cách đó vài bước bỗng đứng dậy, bước chân nặng nề tiến lại gần nàng, đứng sừng sững trước mặt nàng, như một bức tường kín mít, chặn hết mọi đường lui của nàng.