Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 68: Ngoại truyện 10

23 

Từ Doãn Xuân thi xong, nhảy nhót tung tăng về nhà. 

Vệ Tu: “Thi thế nào rồi?” 

Từ Doãn Xuân: “Sao lại hỏi em mấy câu như vậy? Anh không biết em là ai sao?” 

“Em chính là thị vệ số một được Vệ đại tướng quân tự tay dạy dỗ!” Từ Doãn Xuân chống nạnh, kiêu ngạo ngửa đầu.

Quả thật Từ Doãn Xuân rất có thiên phú trong việc nước đến chân mới nhảy. Hồi nhỏ, mỗi lần Vệ Tu bắt hắn học thuộc sách hắn thường trì hoãn đến ngày cuối cùng, vò đầu cả đêm, hôm sau thuộc lòng không sót chữ nào. 

Vệ Tu: “Nếu hôm nay thi xong rồi thì đi ôn bài cho kỳ thi ngày mai đi.” 

Từ Doãn Xuân xoay người một cái, ngồi lên đùi Vệ Tu, nép vào lòng y: “Phải ấy ấy trước đã.” 

Vệ Tu: “Đi ôn bài.” 

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia!” 

Vệ Tu nặng nề thở dài, đưa tay ôm hắn. 

Thôi vậy, đợi thi xong rồi tính sau. 

24 

Ngày thi xong, Từ Doãn Xuân vui mừng khôn xiết. 

Thẩm Tích vốn định rủ hắn ra ngoài chơi, nhưng hắn không muốn lãng phí một khắc nào, nhanh như gió chạy về nhà. 

Vì thế khi Vệ Tu vừa mở cửa bước vào, một viên pháo nhỏ đã lao thẳng vào lòng y. 

Vệ Tu đỡ người, Từ Doãn Xuân lập tức nâng mặt y lên định hôn. 

“Cộp” một cái, răng Từ Doãn Xuân va vào rọ mõm. 

“Sao lại đeo rọ mõm rồi?” Từ Doãn Xuân ôm răng, vội vàng mò tay xuống dưới: “Ngay cả đai trinh tiết cũng đeo luôn?” 

Vệ Tu: “Ừ.” 

Từ Doãn Xuân: “Có ai muốn giở trò với người đã có chủ như anh sao?” 

Vệ Tu: “Không có.” 

Từ Doãn Xuân: “Vậy anh…” 

Đột nhiên, Từ Doãn Xuân hiểu ra. 

Hắn vô lực trượt dần xuống khỏi người Vệ Tu, cuối cùng ngồi phịch xuống đất, “oà” một tiếng bật khóc: “Thiếu gia không cần Tiểu Xuân nữa rồi!” 

Vệ Tu: “Sao anh có thể không cần em chứ!” 

Từ Doãn Xuân: “Vậy tại sao anh lại sợ em chạm vào anh!” 

Vệ Tu: “Anh chỉ không muốn nuôi em thành phế nhân thôi!” 

25 

Vệ Tu nghiêm túc giảng giải: “Em nhìn em xem, bây giờ cả ngày chỉ biết bám riết lấy anh, sách vở không chịu học hành tử tế, chỉ muốn yêu đương. Một tuần bảy ngày, một nửa thời gian mỗi ngày đều ở trên giường, thế ra thể thống gì nữa?” 

Từ Doãn Xuân: “Đây là nhập gia tùy tục! Đây là truyền thống văn hóa tuyệt đẹp của thế giới Hải Đường!” 

Vệ Tu: “Em có biết mỗi ngày anh tốn bao nhiêu thời gian vào việc thắt nút không?” 

Từ Doãn Xuân: “Đương nhiên em biết! Em đã tính giờ rồi, trung bình một ngày anh…” 

Vệ Tu đưa tay bịt miệng Từ Doãn Xuân, ngăn hắn nói mấy lời đen tối. 

Từ Doãn Xuân hất tay Vệ Tu ra, cây ngay không sợ chết đứng: “Vất vả lắm mới được sống lại một lần, lại không phải chém chém giết giết nữa, em muốn yêu đương thì có phạm pháp không?” 

Vệ Tu: “Vất vả lắm mới được sống lại một lần, em không muốn làm gì đó mà kiếp trước chưa làm được sao?” 

Từ Doãn Xuân: “Chẳng phải em đang làm sao?” 

Vệ Tu: “Làm gì?” 

Từ Doãn Xuân: “Yêu thiếu gia, làm với thiếu gia!” 

Vệ Tu đỏ mặt: “Đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.” 

26 

Thấy Vệ Tu bày vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện chính sự, Từ Doãn Xuân biết chiêu làm loạn vô cớ không dùng được, đành phải ấm ức nói: “Tiểu Xuân chỉ muốn ấy ấy với thiếu gia thôi, Tiểu Xuân không thể sống thiếu thiếu gia.” 

Giọng Từ Doãn Xuân vừa mềm nhũn, đáy lòng Vệ Tu đã dao động. Nhưng cuối cùng y vẫn dùng ý chí kinh người kiên trì chịu đựng: “Cũng không thể cả ngày dính lấy nhau, quá không ra gì.” 

Từ Doãn Xuân: “Nếu anh đã kiên quyết như vậy, lát nữa em sẽ phát minh ra một đạo cụ, chỉ cần phát hiện em muốn chạm vào anh đạo cụ sẽ phóng điện. Anh thấy thế nào?” 

Vệ Tu: “…” 

Vệ Tu: “…Tăng dòng điện mạnh lên, phải là mức phóng một lần là người ta không dám tái phạm.” 

Từ Doãn Xuân: “Nhưng em định phóng điện lên người anh.” 

Vệ Tu: “Anh biết, nên anh mới bảo em tăng dòng điện cao lên.” 

Tiểu Xuân phạm quy, thiếu gia bị điện giật Tiểu Xuân xót xa, Tiểu Xuân sửa đổi, mọi thứ thuận lý thành chương, hợp tình hợp lý đến vậy. 

27 

Vệ Tu quá hiểu Từ Doãn Xuân. 

Quả nhiên chỉ tưởng tượng cảnh thiếu gia bị điện giật thôi là Từ Doãn Xuân đã thấy xót xa, kế hoạch chế tạo máy trừng phạt thiếu gia bị chính hắn lập tức bác bỏ. 

Từ Doãn Xuân buồn bực: “Thiếu gia đặt quy củ đi.” 

Vệ Tu suy nghĩ kỹ càng, trầm giọng: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày em dính lấy anh, bao gồm treo trên lưng, ngồi trên đùi, bám lên vai, cưỡi trên hông, chỉ được 4 tiếng.” 

Từ Doãn Xuân sững sờ: “4 tiếng?” 

4 tiếng? 

Hắn không nghe nhầm chứ? 

“4 tiếng? Anh keo kiệt quá đấy!” Từ Doãn Xuân hét lên. 

“Một ngày 24 tiếng, 8 tiếng ngủ, 8 tiếng ở trường, chỉ còn 8 tiếng ở bên nhau!” Hắn phẫn uất tột cùng: “8 tiếng đó mà chỉ có 4 tiếng được ấy ấy! Sao anh không dứt khoát bỏ em luôn cho rồi!” 

Vệ Tu đã sớm đoán được phản ứng của Từ Doãn Xuân sẽ thế này, nhưng y kìm nén: “Thời gian ngắn, em chịu đựng một chút.” 

Từ Doãn Xuân: “Anh thì chịu được chắc?” 

Vệ Tu: “Có gì mà không chịu được? Sau khi em chết anh sống một mình cả năm, chẳng phải cũng chịu được đấy sao.” 

Dĩ nhiên Vệ Tu bỏ qua sự thật rằng cuối cùng y không chịu nổi mà tự vẫn. 

28 

Việc đã đến nước này, Từ Doãn Xuân đành chấp nhận. 

Hắn bị đả kích lớn,  nhu cầu cấp bách cần thiếu gia an ủi.

Nhưng vừa chui vào trong lòng Vệ Tu, Vệ Tu đã nói: “Bắt đầu tính giờ.” 

Từ Doãn Xuân: “Anh đừng làm mất hứng có được không?” 

Vệ Tu im lặng. 

Từ Doãn Xuân: “Thôi, không phí thời gian nữa.” 

Từ Doãn Xuân lật người cưỡi lên hông Vệ Tu: “Lát nữa phải tính xem hôm nay vị thiếu gia yêu quý thời gian của chúng ta sẽ tốn bao lâu để thắt nút.” 

Vệ Tu: “Ngậm miệng!” 

Từ Doãn Xuân nhanh chóng hành động, không lãng phí thêm một giây. Nhưng một phút sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu: “Khoan đã.” 

Vệ Tu: “?” 

Từ Doãn Xuân: “Anh biết không? Khi một người đàn ông lực bất tòng tâm bọn họ thường bắt đầu thích giảng đạo lý.” 

Vệ Tu: “??” 

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia, anh thành thật khai đi, có phải anh… liệt dương rồi không?” 

Vệ Tu: “???” 

Từ Doãn Xuân: “Không sao, em có thể kê đơn cho anh.” 

Vệ Tu: “Em đợi đấy!” 

Ngày thứ nhất đặt gia quy,  Vệ thiếu gia vì nóng lòng chứng minh bản thân đã tự tay phá vỡ quy tắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận