Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 21: Chương 21

92 

Ban đầu, Vệ Tu giả hoàn toàn không hay biết gì về những tin đồn bát quái. 

Dù sao với tư cách là một nam chính công tiểu thuyết đầy đẳng cấp, y nhất định phải không nghịch điện thoại, không lên mạng, trong đầu chỉ toàn mấy cái ép yêu, không có thời gian rảnh rỗi để bận tâm đến drama. 

Tất nhiên Từ Doãn Xuân không có ý định buông tha cho y dễ dàng như vậy. 

Hôm ấy, lúc đang ăn cơm, quản gia bưng một bát cháo đến: “Thiếu gia, ăn cháo dưỡng…” 

Quản gia còn chưa dứt lời, Từ Doãn Xuân đã giật đùng đùng hét lên: “Liệt dương? Liệt dương gì chứ! Thiếu gia không liệt dương! Thiếu gia tuyệt đối không liệt dương! Chú đừng có mà ngậm máu phun người!” 

Quản gia oan ức tột độ: “Chú không có…” 

Từ Doãn Xuân nói đến chỗ đau lòng thì che mặt khóc rấm rứt: “Mọi người đều biết, thiếu gia không có liệt dương… Cháu có thể làm chứng…” 

Vệ Tu giả: “???” 

Vệ Tu giả nhận ra có điều gì đó không ổn, thông minh như y cuối cùng cũng ý thức được: đã có chuyện gì đó xảy ra mà mình không hề hay biết. 

93 

Vệ Tu giả ép hỏi Hạ Diên, Hạ Diên thành thật khai hết. 

Rốt cuộc Vệ Tu giả hiểu tại sao dạo này đám bạn cứ tỏ ra quan tâm sâu sắc với mình! 

Cái gì chứ, hóa ra là y liệt dương, còn tưởng là chuyện gì to tát! 

Khoan đã! Y liệt dương hồi nào? 

Vệ Tu giả lại đi đối chất Từ Doãn Xuân, Từ Doãn Xuân chưa kịp mở miệng thì mặt mũi đã đỏ bừng, ấp úng giải thích hồi lâu, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ quanh quẩn mấy ý: y không được. 

Đêm đó y vốn định cưỡng ép Từ Doãn Xuân, Từ Doãn Xuân nghiến răng quyết định hiến thân, kết quả là y không được. 

“Lúc đó thiếu gia nói chỉ do mình quá mệt, trạng thái không tốt, nghỉ ngơi một chút là ổn.” Từ Doãn Xuân buồn bã kể lể: “Kết quả là tôi ngủ thiếp đi mà thiếu gia vẫn không được.” 

Vệ Tu giả: “…” 

Từ Doãn Xuân lo lắng không thôi: “Thiếu gia, anh đi hỏi xem tối hôm đó họ cho anh uống thuốc gì đi? Sao ai cũng được mà chỉ có anh là không được?” 

Vệ Tu giả: “…” 

94  

Kế sách của Từ Doãn Xuân quả là xảo diệu, bởi lẽ một số chuyện riêng tư người ta không thể nghĩ kỹ, càng không dám nghĩ kỹ, chỉ cần qua quýt bịa đặt vài câu cũng chẳng ai dám nghi ngờ lời hắn. 

Dĩ nhiên, dưới sự dạy dỗ tận tình của thiếu gia nhà mình, hắn làm việc gì cũng có đường lui. 

Tối hôm đó, Vệ Tu giả khóa chặt cửa phòng, bồn chồn bất an c.ởi quần, cố gắng chứng minh mọi người đã sai. 

Nhưng năm phút sau, y hoảng loạn. 

… Không, chỉ do trạng thái của y không tốt! Trạng thái không tốt mà thôi! 

Một giờ sau, Vệ Tu giả nằm sấp trên giường, còn ga giường thì ướt đẫm. 

Ướt vì khóc. 

Không được… Thật sự không được… 

Đêm ấy, Vệ Tu giả thức trắng đêm. 

Y nghi ngờ bản thân, nghi ngờ cuộc đời, nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của một Alpha cấp S, nghi ngờ tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất không nghi ngờ rằng Từ Doãn Xuân lại một lần nữa bỏ thuốc mình. 

95 

Tự tôn của Vệ Tu giả bị đả kích nặng nề, lần này y triệt để an phận. 

Hàng ngày y không đi học thì đi làm, đồng thời không quên tích cực tập gym, dáng vẻ quên đi hết trần tục ấy cứ ngỡ là Vệ Tu thật đến rồi. 

Thấy Vệ Tu giả không còn quấn lấy Thẩm Tích nữa, cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Hắn lại một lần nữa tìm đến Thẩm Tích, nói với cậu rằng bây giờ thiếu gia đã bình thường hơn rất nhiều, Thẩm Tích có thể quay về ký túc xá ở. 

Thẩm Tích: “Anh ta không làm gì cậu chứ? Không liên lạc được với cậu làm tôi rất lo.” 

Kể từ khi chuyện đó xảy ra, mọi người chỉ mải mê xem trò vui, quả thực chẳng ai quan tâm đến sống chết của Từ Doãn Xuân.  

Từ Doãn Xuân thầm nghĩ: Bề ngoài nam chính thụ có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng quả nhiên là đẹp người đẹp nét, được được.

Để tránh cho nam chính có ấn tượng xấu về thiếu gia nhà mình, Từ Doãn Xuân bảo: “Không sao, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi.” 

Thẩm Tích nhíu mày, vẻ mặt không tin. 

Từ Doãn Xuân: “Thật mà! Tôi ổn lắm!” 

Ánh mắt Thẩm Tích nhìn Từ Doãn Xuân tràn đầy thương hại. 

96 

Cuộc sống dần dần yên ổn, trinh tiết của thiếu gia vẫn còn, cuối cùng trái tim treo cao của Từ Doãn Xuân cũng được buông lỏng. 

… Đã qua nửa năm, thiếu gia cũng nên đến rồi chứ nhỉ? 

Hắn bắt đầu chuẩn bị nghênh đón thiếu gia trở về, mong đợi một ngày nào đó vừa mở mắt ra, Vệ Tu giả đã biến thành Vệ Tu thật. 

Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng mình ngày ngóng đêm mong, thứ đầu tiên tiến đến không phải là thiếu gia mà là kỳ mẫn cảm của Vệ Tu giả.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận