Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 22: Chương 22

93 

Dẫu cho mỗi ngày Từ Doãn Xuân đều ép Vệ Tu giả nốc đủ loại thuốc, ổn định pheromone của Vệ Tu giả, song dù có bao nhiêu thuốc cũng chẳng thể ngăn nổi kỳ mẫn cảm ập đến. 

Kỳ mẫn cảm của Vệ Tu giả đến như vũ bão, tình hình còn dữ dội hơn lần trước. 

Kỳ mẫn cảm mãnh liệt, đau đớn là số phận của mọi Alpha cấp S, nhưng trường hợp của Vệ Tu giả lại đặc biệt nghiêm trọng. 

Y đập phá mọi thứ trong phòng, Từ Doãn Xuân cố gắng khống chế y nhưng lần nào cũng bị y vùng thoát. 

Y muốn trốn ra ngoài, muốn tìm một Omega, bất kỳ Omega nào cũng được, miễn là có thể giúp y trút bỏ thứ d.ục v.ọng mãnh liệt đang khiến y phát điên. 

“Phải tìm một Omega cho nó.” Người nhà họ Vệ nói. 

“Không được!” Từ Doãn Xuân chặn mọi người lại: “Không ai được phép đến gần anh ấy!” 

Rõ ràng bản thân đã đầy thương tích nhưng dường như Từ Doãn Xuân không cảm nhận được đau đớn, liều chết bảo vệ Vệ Tu giả. 

Lần đầu tiên mọi người nhận ra tên Beta chẳng mấy nổi bật này lại có bản lĩnh đến vậy. 

Mẹ Vệ giận dữ quát: “Từ Doãn Xuân, đừng ép tôi đuổi cậu ra khỏi nhà họ Vệ!” 

Từ Doãn Xuân đáp: “Cháu là người của thiếu gia, bác không có quyền quyết định cháu đi hay ở.” 

Hai bên tranh cãi kịch liệt, người nhà họ Vệ nóng lòng ổn định Vệ Tu giả, thậm chí còn tìm một Omega đến. 

Bọn họ tập hợp toàn bộ vệ sĩ nhà họ Vệ, chuẩn bị phá cửa xông vào lôi Từ Doãn Xuân ra ngoài, nhét Omega vào trong. 

Nhưng khi cửa mở, bên trong chỉ còn một mảnh hỗn độn, cả hai người kia đều biến mất tăm. 

Từ Doãn Xuân đã dẫn Vệ Tu giả bỏ trốn. 

Ba ngày tiếp theo, Từ Doãn Xuân như một giọt nước hòa vào biển lớn, cứ vậy tan biến không một dấu vết. 

94 

Ba ngày sau, cuối cùng kỳ mẫn cảm của Vệ Tu giả cũng kết thúc, y tỉnh táo lại. 

Y mở mắt, phát hiện mình bị nhốt trong một chiếc lồng sắt. 

“Đây là đâu?” Vệ Tu giả hoảng hốt: “Khoan đã, cái gì thế này?” 

Trên mặt y đeo một cái rọ chống cắn, hai tay đeo còng, ngay cả chân cũng bị xích sắt quấn chặt. 

Từ trong bóng tối, giọng nói của Từ Doãn Xuân vang lên. 

“Đừng nhúc nhích.” Từ Doãn Xuân nói: “Cái vòng tay đó có chức năng phóng điện.” 

Tầm nhìn của Alpha cấp S khác hẳn người thường, mặc dù Từ Doãn Xuân đứng trong bóng tối, song Vệ Tu giả vẫn nhìn thấy rõ những vết máu loang lổ trên người hắn. 

… Y đã làm gì Từ Doãn Xuân vậy? 

… Và Từ Doãn Xuân đã làm gì y? 

95 

Vệ Tu giả bị nhốt trong lồng sắt, chỉ nghe thấy Từ Doãn Xuân đứng cạnh lẩm bẩm một mình: “Chỉ có thể nhốt lại thôi, nhốt lại là tốt nhất, không ai được chạm vào hắn… Thiếu gia đâu rồi? Sao thiếu gia vẫn chưa đến… Hay là thiến đi?” 

Vệ Tu giả nghe mà lạnh gáy, thiếu gia? Không phải tôi đang ở đây sao? 

Chắc Từ Doãn Xuân điên rồi. 

Vệ Tu giả cẩn thận hỏi: “Từ Doãn Xuân? Không phải cậu thích tôi sao?” 

Từ Doãn Xuân cười khẩy: “Tôi thích anh hồi nào?” 

Vệ Tu giả: “Tôi không phải thiếu gia của cậu sao?” 

Từ Doãn Xuân âm u gằn giọng: “Anh xứng làm thiếu gia của tôi sao?” 

96 

Từ Doãn Xuân thật sự sắp phát điên rồi, lần này khó khăn lắm hắn mới khống chế được kỳ mẫn cảm của Vệ Tu giả, nhưng còn lần sau thì sao? 

Hắn đã dùng hết mọi chiêu trò, giam cầm, đạo cụ, hạ thuốc, hắn không biết mình còn có thể làm gì nữa. 

Rốt cuộc thiếu gia đã đi đâu rồi? Có phải thiếu gia không cần hắn nữa không? 

Liệu thiếu gia có còn giận hắn hay không? 

Kiếp trước, trước khi Từ Doãn Xuân bỏ mạng hắn đang chiến tranh lạnh với Vệ Tu. Khi ấy Vệ Tu gọi hắn đi ăn, rõ ràng hắn có nghe thấy nhưng không muốn bỏ dở việc trên tay nên làm bộ không nghe thấy. 

Vệ Tu thúc giục ba bốn lần, cuối cùng nổi giận bỏ lại một câu “Đói chết luôn đi”, từ đó không nói chuyện với hắn nữa. 

Sau này hắn mới biết, mấy ngày trước hắn ở quân doanh buột miệng nói muốn ăn gì đó, Vệ Tu từ chiến trận trở về, bận rộn cả ngày chỉ để chuẩn bị món hắn thích ăn.

Mà hắn giả điếc, khiến công sức của Vệ Tu hoàn toàn uổng phí. 

Thiếu gia nhà hắn là người nhỏ nhen như vậy, chắc chắn đã tức chết rồi. 

Là hắn đáng đời. 

97 

Vệ Tu chạy trốn. 

Chính xác hơn là, cuối cùng người nhà họ Vệ cũng tìm được Từ Doãn Xuân, cứu Vệ Tu giả. 

Trước khi rời đi, Vệ Tu giả liếc Từ Doãn Xuân một cái, thấy hắn bị mọi người đè xuống vẫn còn giãy giụa, vẫn không từ bỏ lao về phía y. 

Sau mấy ngày bị giam cầm, rốt cuộc Vệ Tu giả cũng hiểu vì sao dạo này trên người mình xuất hiện nhiều chuyện kỳ lạ, hóa ra đều là do Từ Doãn Xuân giở trò! 

Hơn nữa, Từ Doãn Xuân còn nhân lúc y đang trong kỳ mẫn cảm gắn vòng tay phóng điện lên người y, còn gắn… gắn cái thứ đó! Đê tiện! Bi.ến th.ái! 

Vệ Tu giả tức đến nghiến răng, song lại không thể nói với người nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có báo thù Từ Doãn Xuân mới giải được mối hận trong lòng. 

98 

Sau khi Vệ Tu giả bỏ trốn, Từ Doãn Xuân không từ bỏ việc tìm y. 

Nhưng chưa đầy hai ngày, Vệ Tu giả đã tự mình tìm đến. 

Trong con hẻm tối, Vệ Tu giả nghiến răng: “Tháo cái thứ quỷ quái đó ra!” 

Từ Doãn Xuân: “Giết tôi tôi cũng không tháo!” 

Vệ Tu giả: “Đừng ép tôi ra tay!” 

Từ Doãn Xuân: “Có giỏi thì giết tôi đi, giết tôi rồi cái đó sẽ ở trên người anh cả đời!” 

Vệ Tu giả tức đến phát điên, vung tay lên, đám người của tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám mà y gọi tới lập tức bao vây Từ Doãn Xuân. 

Thành viên A của tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám: “Rốt cuộc mi đã gắn gì lên người Vệ thiếu gia? Mau tháo ra ngay!” 

Từ Doãn Xuân: “Ồ, chỉ là…” 

Vệ Tu giả: “Câm miệng!” 

Vệ Tu giả chỉ sợ Từ Doãn Xuân lỡ lời, vung tay ra lệnh: “Còn đứng nghệt mặt ra đó làm gì, cho hắn biết thế nào là hối hận đi!” 

99 

Tiêu chuẩn tuyển dụng của tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám rất cao, chỉ những Alpha cường tráng mới đủ tư cách gia nhập, sau khi vào còn phải trải qua khóa huấn luyện khắc nghiệt về phương pháp “luận kiếm”, ba năm sau mới được xuất sư. 

Chính vì vậy, khi đám người ùa lên, Từ Doãn Xuân không kịp vùng thoát, lập tức bị đè xuống đất. 

Từ Doãn Xuân thầm nghĩ toi rồi, xem ra hôm nay không chết cũng trọng thương. 

Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám phát ra tiếng cười gian tà chuyên nghiệp, duỗi tay định lột quần áo của Từ Doãn Xuân. 

Từ Doãn Xuân nằm đó, từ bỏ giãy giụa. 

“Khửa khửa, Beta nhỏ, không ngờ mi lại chẳng có cốt khí như vậy? Hay là mi muốn nếm thử mùi vị của Alpha?” 

Từ Doãn Xuân không nói, thầm nghĩ mày cứ đợi đấy. 

Đúng lúc này, Vệ Tu giả đứng xem bên cạnh bỗng lên tiếng: “Đang làm gì vậy?” 

Từ Doãn Xuân giật mình ngẩng đầu. 

“Thiếu gia!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận