Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 34: Chương 34

145 

Sau khi Từ Doãn Xuân tỉnh dậy, buổi lên lớp đã kết thúc, Thẩm Tích cũng đã rời đi. 

Hắn ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn gấp bội, quấn lấy Vệ Tu hỏi han lung tung: “Anh thấy Thẩm Tích thế nào?” “Có phải rất đẹp đúng không?” “Cậu ấy nói gì với anh?” 

Vệ Tu đem bài cảm nhận buổi học đã viết xong đập vào mặt Từ Doãn Xuân, xị mặt không nói lời nào. 

Từ Doãn Xuân lập tức nhảy lên lưng Vệ Tu: “Thiếu gia là người tốt nhất trần đời!” 

Vệ Tu kéo hắn xuống, nhưng hắn vẫn tiếp tục ríu ra ríu rít: “Tôi đã sớm nghi ngờ Thẩm Tích có ý với anh, trước kia Vệ Tu giả quấn lấy cậu ta cậu ta cũng chẳng giận dữ gì mấy, tối đoán cậu ta ắt hẳn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng… giống thiếu gia vậy!” 

Cuối cùng Vệ Tu cũng lên tiếng: “Tránh xa tên đó ra, cậu ta không có ý tốt.” 

146 

Vệ Tu thuật lại cuộc đối thoại giữa cả hai, Từ Doãn Xuân gật gù hiểu rõ: “Tôi hiểu rồi, oan gia ngõ hẹp! Cậu, một Omega nhỏ lại dám chống đối tôi! Hừ, cậu đã khiến tôi để ý tới rồi!” 

Vệ Tu bùng nổ: “Ai thèm để ý đến cậu ta! Đầu hươu mắt chuột! Mặt mũi gian tà!” 

Từ Doãn Xuân cười xấu xa không nói thêm gì. 

Biểu cảm ngầm hiểu của hắn khiến lửa giận trong lòng Vệ Tu bốc lên ngùn ngụt, chuẩn bị phát nổ. 

Tiếp đó Từ Doãn Xuân lại hỏi: “Mùi Omega thơm không? Có dễ chịu lắm không?” 

Vệ Tu đột nhiên bình tĩnh. 

Vệ Tu: “Cậu chưa ngửi qua à?” 

Từ Doãn Xuân: “Tôi là Beta, vốn dĩ không ngửi được pheromone của Alpha hay Omega, ngay cả mùi của thiếu gia là thế nào tôi cũng không biết.” 

Tâm trạng Vệ Tu khá hơn hẳn. 

“Thiếu gia mùi gì?” 

“Can hệ gì tới cậu?” 

“Nói mau! Nói mau!” 

Từ Doãn Xuân như con chuột nhỏ trèo loạn khắp người Vệ Tu, Vệ Tu bị quấn lấy không chịu nổi, cuối cùng đành lí nhí tiết lộ mùi hương của mình. 

“Thế chẳng phải là mùi tôi thích nhất sao! Thiếu gia quả nhiên tuyệt nhất!” Từ Doãn Xuân reo hò. 

Cuối cùng Vệ Tu cũng để lộ ra một nụ cười đắc ý. 

Quả nhiên không có chuyện Từ Doãn Xuân không thích. 

147 

Từ hôm đó trở đi, Vệ Tu phát hiện xác suất Thẩm Tích xuất hiện bên cạnh Từ Doãn Xuân tăng lên đột biến. 

Vệ Tu: “Tên kia đang nhắm vào cậu.” 

Từ Doãn Xuân: “Thật hả? Chắc cậu ấy chỉ muốn nhân cơ hội nhìn anh nhiều hơn.” 

Từ Doãn Xuân quá chậm tiêu, Vệ Tu đành tự mình đi tìm Thẩm Tích. 

Vệ Tu: “Tránh xa Từ Doãn Xuân ra.” 

Thẩm Tích: “Anh không có tư cách quản tôi.” 

Vệ Tu: “Cậu là người của tôi.” 

Thẩm Tích: “Ồ? Anh dám công khai nói với mọi người rằng cậu ấy là người yêu của anh không?” 

Vệ Tu nghẹn họng. 

Thẩm Tích: “Anh dám nói với mọi người rằng anh yêu cậu ấy không?” 

Mặt mũi Vệ Tu đỏ lựng. 

Quan hệ của y và Từ Doãn Xuân không phải kiểu đó, họ là chủ tớ, là anh em, cũng là chỗ dựa duy nhất của nhau, nhưng không phải là người yêu. 

Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, làm sao y có thể nảy sinh ý nghĩ ấy với Từ Doãn Xuân? Y đã sớm cảnh cáo mình không được có ý niệm khác… 

Vệ Tu: “Tôi và cậu ấy không phải quan hệ kiểu đó…” 

Thẩm Tích: “Đồ khốn nạn! Đồ hèn nhát!” 

Thẩm Tích: “Tôi nói cho anh biết, tôi thích Từ Doãn Xuân! Từ bây giờ tôi sẽ theo đuổi cậu ấy!” 

Vệ Tu: “Cậu dám?” 

Thẩm Tích: “Anh không có bản lĩnh còn muốn cản tôi?” 

Vệ Tu giận điên, thẹn quá hóa giận: “Được, cậu có giỏi thì cứ thử! Để xem cậu ấy có thích cậu không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận