Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 52: Chương 52
232
Từ Doãn Xuân mãi vẫn chưa tỉnh, đáy lòng Vệ Tu luôn treo lơ lửng.
Y nghĩ không ra, tại sao thế giới này có thể ph.át tì.nh mọi lúc mọi nơi, nhưng chỉ cần để người khác ngửi qua gáy là đã trở nên ph.óng đ.ãng không chịu nổi.
Tại sao thế giới này có thể để một Omega cùng năm Alpha đang trong kỳ mẫn cảm một cây hai cây ba cây bốn cây năm cây mà vẫn còn sống nhảy nhót tưng bừng, nhưng một Beta ngửi phải pheromone Alpha thì lại nằm viện lâu như thế.
Vệ Tu tạm hoãn việc cắt tuyến thể, đồng thời tham khảo ý kiến về phẫu thuật chuyển từ Alpha thành Omega, chuẩn bị sẵn sàng để ngay khi xác định được giới tính của Từ Doãn Xuân y sẽ lập tức đi lên bàn mổ.
Y thậm chí còn gọi điện cho Hạ Diên.
Hạ Diên: “Hiếm khi thấy mày chủ động gọi tao, có chuyện gì vậy?”
Vệ Tu: “Hỏi mày, Omega làm công thì chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Hạ Diên: “Hỏi tao làm gì? Làm sao tao biết?”
Vệ Tu: “Hả, không phải mày là 0 sao?”
Hạ Diên: “Ai nói với mày! Tôi là 1 nhá!”
Vệ Tu: “Ồ, Từ Doãn Xuân nói thế.”
Phản ứng kịch liệt dữ vậy?
Vệ Tu đổ hết trách nhiệm cho Từ Doãn Xuân rồi cúp máy, thầm nghĩ không sao, sau này sẽ rõ.
Huống hồ nếu sau này Omega không làm công được thì y sẽ… tùy Từ Doãn Xuân muốn thế nào y cũng chấp nhận.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, y sẽ có thể cùng… được lắm, Vệ Tu!
Vệ Tu tự véo mạnh mình một cái.
Từ Doãn Xuân còn đang nằm trên giường bệnh, vậy mà mày lại dám nghĩ đến chuyện hôn môi!
Hôn môi!
Đúng không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ! H.am mu.ốn sắc dục mù quáng!
233
Người nhà họ Vệ cũng nghe được tin tức về Vệ Tu.
Bọn họ biết chuyện Vệ Tu định cắt tuyến thể, giận dữ ngút trời!
Biết được Vệ Tu không chỉ định cắt tuyến thể mà còn muốn chuyển giới thành Omega, kinh ngạc tột độ!
Từ lâu đã từng có tin đồn Vệ Tu “thực ra là Omega”, chẳng lẽ tin đồn hồi đó đã ảnh hưởng đến y à?
Tâm trạng của người nhà họ Vệ phức tạp, vội vàng định đến bệnh viện ngăn cản Vệ Tu.
Nhưng khi bọn họ đến nơi, Vệ Tu lại biến mất.
Bởi vì Từ Doãn Xuân đã tỉnh rồi.
Sau khi Từ Doãn Xuân tỉnh dậy, bác sĩ đặc biệt dặn dò Vệ Tu, người trải qua dậy thì lần hai thường nhất thời khó chấp nhận.
Để tránh cảm xúc dao động quá lớn, dẫn đến ngoài ý muốn rơi vào kỳ mẫn cảm hoặc kỳ ph.át tì.nh, tốt nhất nên đưa bệnh nhân về nhà trấn an cho tốt.
Thế là Vệ Tu vội vã đưa người đi.
234
Trên xe, Từ Doãn Xuân mơ mơ màng màng: “Thiếu gia, tôi bị làm sao vậy?”
Hai tay Vệ Tu khẽ run: “Về nhà rồi nói cho cậu, cậu sốt mấy ngày nay rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đã.”
Từ Doãn Xuân không nhớ gì về khoảng thời gian ấy: “Hèn gì tôi như vậy. Lát nữa thiếu gia nấu cháo cho tôi ăn nhé, bị bệnh thì phải ăn cháo thiếu gia nấu.”
Vệ Tu gật đầu, âm thầm hít sâu một hơi.
Về đến nhà, Từ Doãn Xuân nói: “Thiếu gia, anh còn làm phẫu thuật không?”
Vệ Tu: “Tạm thời không làm nữa.”
Từ Doãn Xuân reo hò, nhảy bổ vào người Vệ Tu.
Vệ Tu vội gỡ hắn xuống.
Từ Doãn Xuân nói: “Tốt quá, vậy thiếu gia lại có thể bảy ngày bảy đêm… Thiếu gia, anh pha trà à? Sao trong nhà có mùi trà ô long thế?”
Vệ Tu: “Ừ, cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi làm cơm trước.”
Đại thiếu gia luống cuống đóng cửa bếp, vội vàng uống thuốc ức chế.
235
Trong phòng khách, Từ Doãn Xuân nhìn xung quanh.
Kỳ lạ? Trà đâu? Sao chỉ có mùi mà không thấy trà pha sẵn? Mùi đó giống hệt mùi pheromone của thiếu gia, hắn rất thích.
Nghĩ đến pheromone của thiếu gia, tâm trạng Từ Doãn Xuân bỗng phức tạp.
Tốt quá, thiếu gia không cắt tuyến thể nữa.
Nhưng điều ấy cũng có nghĩa là thiếu gia phải ở bên cạnh một Omega.
Từ Doãn Xuân vừa vui vừa buồn, chính hắn cũng không rõ mình nghĩ gì nữa.
Nhưng sao tự dưng thiếu gia không cắt nữa nhỉ? Lẽ nào… lẽ nào mấy ngày ở bệnh viện đã để ý Omega nào?
Từ Doãn Xuân tủi thân.
Nếu ngày đó hắn đồng ý với thiếu gia thì liệu mọi chuyện có khác không…
236
Từ Doãn Xuân nghĩ mà khó chịu, thế là lại lẻn vào bếp.
“Cậu vào làm gì vậy? Ra ngoài!”
“Không chịu.”
Vệ Tu không làm gì được Từ Doãn Xuân, chỉ đành mừng thầm vì vừa uống thuốc.
Từ Doãn Xuân ngồi một bên nhìn Vệ Tu nấu cơm, thầm nghĩ: Thiếu gia đuổi mình quả nhiên là để ý Omega rồi…
Không được, không thể buồn, đã nói rồi, bất kể thiếu gia ở bên ai hắn cũng phải vui vẻ thích người đó mà?
Nhưng thiếu gia…
Cảm xúc của Từ Doãn Xuân lúc lên lúc xuống, nhìn Vệ Tu đến mức khiến y đứng ngồi không yên.
Y trượt tay, bất cẩn làm nước đổ ướt hết người.
Áo sơ mi của y thấm nước, lập tức trở nên nửa trong suốt, ôm sát cơ bắp.
Tim Từ Doãn Xuân đập thình thịch.
Thiếu gia… thiếu gia quả nhiên đẹp nhất…
Đúng lúc này, một mùi hương hoa quế nồng nàn xuất hiện.
Vệ Tu tưởng là hương hoa từ sân bay vào theo gió, quay đầu lại mới thấy cửa sổ đều đóng kín.
Khoan đã… mùi này?
Từ Doãn Xuân: “Hương hoa quế này từ đâu ra vậy?”
Từ Doãn Xuân ngơ ngác, nhưng lại thấy Vệ Tu nhìn mình với vẻ không dám tin.
Vệ Tu: “Tiểu Xuân… cậu dậy thì lần hai rồi.”
Từ Doãn Xuân: “?”
Vệ Tu: “Cậu thành Omega rồi.”
Vệ Tu: “Đó là mùi pheromone của cậu.”