Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 46: Chương 46
195
Kể từ sau kỳ mẫn cảm đó, Vệ Tu và Từ Doãn Xuân dứt khoát chuyển khỏi nhà họ Vệ.
Ngày dọn đi, mẹ Vệ vô cùng tức giận, không ngừng đe dọa Vệ Tu: “Đừng để sau này con phải hối hận! Đừng tưởng rằng mẹ không có cách dạy dỗ con!”
Vệ Tu không đáp lời, Từ Doãn Xuân thì làm mặt quỷ với bà, sau đó bị Vệ Tu lôi đi.
Đa số mọi người đều phản đối việc Vệ Tu và Từ Doãn Xuân ở bên nhau, song vẫn có người rất ủng hộ họ.
Chẳng hạn như ba mẹ của Từ Doãn Xuân.
Ba mẹ Từ Doãn Xuân đã làm việc cho nhà họ Vệ nhiều năm, lần trước khi Từ Doãn Xuân bắt cóc “Vệ Tu giả”, mẹ Vệ tức đến mức muốn xé xác hắn, nhưng vì nể tình hai người họ luôn trung thành nên không đuổi việc.
Thế nhưng thấy tình cảm tốt đẹp con trai mình và Vệ Tu, họ lại cho rằng con trai đã thành công “trèo lên cao”.
Hai người tự xưng con trai mình là “thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Vệ”, khinh thường việc chung đụng với đám người hầu khác, chủ động xin nghỉ việc rồi rời đi.
196
Hôm đó khi Từ Doãn Xuân đang ở trường, ba Từ mẹ Từ tìm đến.
Từ Doãn Xuân chẳng có chút tình cảm nào với họ.
Điều ấy cũng không phải vì trong mắt hắn chỉ có thiếu gia, mà là từ khi hắn sống lại, đôi cha mẹ này chẳng nói với hắn được mấy câu, những lần hiếm hoi mở miệng cũng chỉ bảo hắn trèo lên giường Vệ Tu.
Từ Doãn Xuân mặt lạnh như tiền nhìn hai người.
Bọn họ cũng chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt của hắn. Mẹ Từ nhiệt tình nắm tay Từ Doãn Xuân: “Sống cùng thiếu gia ở ngoài có tốt không?”
Từ Doãn Xuân gật đầu.
Mẹ Từ: “Con phải hầu hạ thiếu gia cho tốt. Thiếu gia muốn gì con nhất định phải dốc sức phối hợp, hiểu không? Đừng có ngại khổ.”
Từ Doãn Xuân không nói lời nào.
Mẹ Từ nào ngờ được, thực ra ở chỗ riêng tư toàn là “Từ Doãn Xuân muốn gì, thiếu gia càm ràm đôi câu rồi dốc sức phối hợp”.
Ba Từ cũng mang vẻ mặt hiền từ: “Đừng lo người ngoài nói gì, bọn họ chỉ ghen tị với con thôi, bọn ta mãi mãi ủng hộ con.”
Từ Doãn Xuân vẫn không nói gì.
Ba Từ: “Nhà còn phòng trống không? Ba mẹ dọn qua ở cùng hai đứa, cùng nhau hầu hạ thiếu gia.”
Từ Doãn Xuân: “…”
Mẹ Từ vội đẩy ba Từ một cái: “Người ta là đôi tình nhân đang ở bên nhau, tôi với ông chen vào làm gì!”
Nói xong, sắc mặt bà lại thay đổi, cười đầy thấu hiểu: “Nhưng nếu thiếu gia cần thì cứ gọi ba mẹ đến, tuyệt đối đừng bạc đãi thiếu gia.”
Từ Doãn Xuân nhìn hai người kẻ tung người hứng, chỉ thấy chán ngán đến cực điểm.
“Mọi người đừng hiểu lầm, thiếu gia và con không phải loại quan hệ đó.” Từ Doãn Xuân nói: “Sau này thiếu gia sẽ cưới Omega, không liên quan gì đến con, hai người đừng có mà chen vào làm loạn.”
Hai người sửng sốt, ba Từ lập tức tiếp lời: “Không sao! Chuyện này chẳng thành vấn đề! Alpha nuôi tình nhân là quá bình thường, chúng ta cứ giữ đúng bổn phận là được.”
Mẹ Từ cũng nói: “Đúng đúng đúng! Con đừng tranh, đừng giành, để thiếu gia thấy con biết điều, xem con là người dịu dàng.”
“Hai người coi thiếu gia là loại người gì! Thiếu gia sao có thể là kẻ tam thê tứ thiếp!” Từ Doãn Xuân tức giận: “Dám bôi nhọ thiếu gia thêm lần nữa thì đừng trách con không khách sáo.”
197
Vệ Tu đứng cách đó không xa nghe được cuộc đối thoại của ba người, lại thấy Từ Doãn Xuân tức tối bước về phía mình.
“Ghét vãi!” Từ Doãn Xuân nói: “Lần sau còn để tôi nghe thấy tôi sẽ xé nát miệng họ!”
Vệ Tu câm nín: “Đừng nói câu thoại của phản diện cấp thấp.”
Từ Doãn Xuân: “Tức quá! Sao họ dám biến một hình mẫu nam đức như anh thành kẻ phụ bạc! Chắc chắn anh phải rất yêu rất yêu đối phương mới cưới người ta, sao có thể nuôi tình nhân bên ngoài được!”
Vệ Tu: “Ừ.”
Từ Doãn Xuân nói không sai.
Nếu như y cưới chắc chắn sẽ tìm một người mà y rất yêu rất yêu.
Y không thể vì giải quyết nhu cầu s.inh lý mà tùy tiện kết hôn, đừng nói là có lỗi với đối phương, chính y cũng thấy ghê tởm.
Y phải yêu một người.
Nhưng yêu một người đâu dễ?
Nhất là yêu một… người khác.
198
Từ Doãn Xuân lo lắng cho tình hình của Vệ Tu, tích cực tìm người yêu cho y.
Lúc thì cho Vệ Tu xem người đẹp Omega trong trường, lúc thì tìm website mai mối, thỉnh thoảng còn lên mạng xem mấy minh tinh Omega.
“Cô này xinh quá, miễn cưỡng xứng với thiếu gia.”
“Wow, đây là con nhà người ta, thiếu gia anh xem đi!”
“Nhanh nhanh nhanh! Vừa là con nhà người ta vừa là idol, giống thiếu gia luôn! Người này được đấy!”
Tối đến, Vệ Tu bận làm việc, Từ Doãn Xuân lại ở bên cạnh chọn người yêu cho y.
Vệ Tu nghe hắn la hét om sòm, trong lòng cực kỳ phức tạp.
Bực bội, không muốn tìm người yêu.
Kiềm chế, phải tìm người yêu.
Tức giận, Từ Doãn Xuân bắt y tìm người yêu.
Dồn nén, Từ Doãn Xuân là vì tốt cho y.
Bất lực, bọn họ sẽ không có kết quả.
Vệ Tu nhịn rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Cậu mong tôi cưới người khác đến vậy à?”
Từ Doãn Xuân dừng lại, bởi vì hắn quay lưng về phía Vệ Tu nên Vệ Tu không thấy được biểu cảm của hắn.
Chốc lát sau, Vệ Tu chỉ nghe thấy hắn khẳng định: “Đương nhiên rồi!”
Nhưng sau khi nói câu ấy, suốt cả tối hôm đó Từ Doãn Xuân yên lặng hơn rất nhiều.
199
Ba mẹ Vệ Tu không hòa thuận, ba Vệ hiếm khi xuất hiện ở nhà.
Nhưng ông không xuất hiện không có nghĩa là ông không quan tâm đến chuyện hôn sự của con trai.
Hôm nay khi đi làm, Vệ Tu phát hiện văn phòng có thêm một thư ký mới.
Năng lực làm việc của Vệ Tu còn vượt trội hơn cả Vệ Tu giả, sau khi sống lại chưa đầy hai tháng đã nhanh chóng thăng tiến trong công ty nhà mình, có được một văn phòng riêng.
Mà giờ đây ba y lại sắp xếp cho y một thư ký.
Một Omega xinh đẹp.
Vệ Tu không để lộ cảm xúc, chỉ đeo khẩu trang lên, không muốn ngửi thấy mùi của đối phương.
200
Thư ký Omega biết rõ mục đích sếp sòng phái mình đến, thế nên tích cực tiếp cận Vệ Tu.
Hễ Vệ Tu xuất hiện là hắn liền bắt đầu hỏi han ân cần.
“Thiếu gia, tôi biết anh thích sạch sẽ, sáng nay tôi đã dọn dẹp văn phòng cho anh thêm một lần nữa.” Thư ký thể hiện sự chu đáo của mình.
Vệ Tu: “Sau này không cần dọn dẹp thay tôi, không cần thiết thì đừng vào văn phòng tôi.”
Thư ký thấy hơi hụt hẫng, song không từ bỏ.
Thư ký: “Thiếu gia có việc gì cứ sai bảo tôi.”
Vệ Tu: “Lắp cái này ở cạnh cửa.”
Vệ Tu đưa cho thư ký một món đồ nhỏ, thư ký không hiểu gì nhưng vẫn nhanh chóng lắp đặt, thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân.
201
Thư ký Omega không đoán được thái độ của Vệ Tu.
Vệ Tu dường như rất lạnh lùng với hắn, nhưng mỗi lần đi làm lại mang theo một cốc cà phê cho hắn ta.
Vệ Tu nói là tiện tay mua, nhưng trong đám đồng nghiệp đông như vậy chỉ mình hắn là nhận được, rõ ràng y đối xử khác biệt với hắn.
Thiếu gia cũng có chút ý tứ với hắn.
Dĩ nhiên, hắn không biết đó là cà phê lãnh cảm do Từ Doãn Xuân đặc chế. Vệ Tu giả vờ mình uống không đủ, ngày nào cũng mang theo hai cốc ra ngoài, cốc thừa thì đưa cho thư ký
Vệ Tu chỉ không muốn thấy hắn ph.át tì.nh lung tung, còn hắn thì lại đắc chí vì nghĩ mình được đối xử đặc biệt.
202
Bên này, vị hôn phu của Vệ Tu, Quý Thần, cũng xuất hiện.
Từ khi biết Vệ Tu liệt dương hắn ta không còn xuất hiện thêm nữa. Nghe nói Từ Doãn Xuân vẫn ở bên cạnh Vệ Tu, hắn ta thậm chí còn hơi vui mừng, hy vọng hôn ước của họ tự nhiên tan vỡ.
Nhưng lần trước Vệ Tu phản ứng mạnh mẽ trong kỳ mẫn cảm như vậy, ai cũng nhìn ra cơ thể Vệ Tu khỏe mạnh chẳng có chút vấn đề nào.
Quý Thần nghe tin lập tức chạy đến tìm Vệ Tu.
Khi Quý Thần đến, Vệ Tu đang họp, chỉ có thư ký Omega ở đó.
Quý Thần cũng biết ba Vệ nhét thư ký đến với mục đích gì, còn thư ký thì biết người này chính là vị hôn phu của Vệ Tu.
Hai kẻ cạnh tranh gặp nhau, ánh mắt tóe lửa.
203
“Không ngờ xung quanh Vệ Tu lại lắm ruồi nhặng như thế.” Quý Thần khinh miệt nói.
Thư ký Omega chỉ cười không đáp, thầm nghĩ cứ chờ xem.
Dù thư ký không biết vì sao dạo này pheromone của mình cực kỳ ổn định, nhưng hôm nay kỳ ph.át tì.nh của hắn sắp bắt đầu, hắn sẽ nhân cơ hội này tiếp cận Vệ Tu.
Không Alpha nào cưỡng lại được một Omega đang ph.át tì.nh!
Thư ký Omega mỉm cười, cầm cốc cà phê Vệ Tu đưa sáng nay định uống.
Nhưng trước khi cà phê vào miệng, thư ký chợt thấy một người xuất hiện, cốc cà phê trên tay lại đặt xuống.
Từ Doãn Xuân đến.
204
Từ Doãn Xuân nghe nói Vệ Tu có một thư ký Omega nên tò mò lẻn đến công ty Vệ Tu, muốn xem người này có phù hợp với thiếu gia không.
Kết quả vừa đến, hắn thấy thư ký cầm cốc cà phê lãnh cảm mà sáng nay hắn đưa cho Vệ Tu.
“Anh… cà phê này từ đâu ra?” Từ Doãn Xuân nghi hoặc.
“À, thiếu gia tặng tôi.” Thư ký Omega đắc chí, lát sau chợt hiểu ra, càng thêm đắc chí: “Chẳng lẽ là cậu mua? Xin lỗi, tôi không biết là cậu mua, nhưng thiếu gia ngày nào cũng tặng tôi đó.”
Thư ký Omega: Dương dương đắc chí, đồ mi tặng thiếu gia, thiếu gia đều cho ta hết.
Từ Doãn Xuân: Câm nín, chẳng phải thiếu gia nói muốn tìm người yêu sao? Sao cứ cho Omega bên cạnh uống cà phê lãnh tính thế này.