Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 23: Chương 23

100 

Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám chẳng hiểu tại sao Từ Doãn Xuân lại đột nhiên trở nên phấn khích, đồng thời cũng nghe ra giọng của Vệ Tu vẫn chẳng khác gì lúc trước. 

Bọn chúng nghe đúng, giọng của Vệ Tu quả thực không hề thay đổi chút nào. 

Nhưng linh hồn Từ Doãn Xuân dường như bị tác động, hắn biết, hắn chỉ biết thôi! 

Đó là thiếu gia của hắn, thiếu gia của hắn đến rồi! 

Từ Doãn Xuân đang bị đè xuống đất, quay đầu nói với tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám: “Giúp tôi lấy thứ trong túi ra!” 

Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám: “?” 

Từ Doãn Xuân: “Nhanh lên!” 

Tuy rằng cả đám chả hiểu gì cả song vẫn làm theo. 

Từ Doãn Xuân vẫn bị đè dưới đất, nhận lấy món đồ rồi gắng gượng chống nửa người dậy. 

Ngay sau đó, mọi người chỉ nghe “đoàng” một tiếng, tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám sợ hãi kêu lên: “Nó có súng!” 

Nhưng chẳng có gì cả, Từ Doãn Xuân chỉ kéo pháo hoa, khiến đầu Vệ Tu phủ đầy kim tuyến lấp lánh: “Chúc mừng thiếu gia giá lâm!” 

Vệ Tu: “…” 

“Phát điên gì vậy!” Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám vội vàng đè Từ Doãn Xuân xuống đất lần nữa. 

101 

Vệ Tu nhíu mày: “Đang làm gì đấy? Còn không mau đứng dậy?” 

Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám: “Cậu Vệ, chẳng phải cậu bảo chúng tôi trừng phạt tên Beta dám ngấp nghé cậu sao?”

Vệ Tu: “… Ngấp nghé tôi?” 

Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám: “Nó còn giam cầm cậu nữa!” 

Vệ Tu: “… Giam cầm tôi?” 

Từ Doãn Xuân vui vẻ nói: “Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi!” 

Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám: “Hiểu lầm nhỏ cái đéo gì! Cậu Vệ đã rơi vào cảnh liệt dương mẹ rồi, mày còn muốn lấy gì từ cậu ấy nữa!” 

Vệ Tu: “Tôi liệt dương rồi?” 

Vệ Tu đã xuyên sách nhiều lần, từng trải qua những khởi đầu như trúng kịch độc, bị phản bội bởi người thân hay là sắp bị chém đầu. 

Nhưng đây là lần đầu tiên y vừa lên sàn đã được thông báo mình rơi vào cảnh liệt dương 

Y nghi hoặc, y khó hiểu, thậm chí mang theo bàng hoàng. 

… Trước khi y sống lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

102 

Dường như có gì đó không ổn, nhưng đám nhân viên tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám vẫn tận tụy làm việc, chẳng ngại bầu không khí quái dị vẫn tận chức tận trách chuẩn bị lột quần của Từ Doãn Xuân. 

Vệ Tu cau mày: “Còn định quậy đến bao giờ? Không chê mặt đất bẩn sao?” 

Đám tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám bị quát lập tức hoảng loạn. Bọn chúng vốn quen cảnh chỉ cần đè người xuống đất là xong, chưa từng nghĩ đến chuyện mặt đất bẩn hay không. 

Vệ Tu: “Nói cậu đấy, Từ Doãn Xuân!” 

Từ Doãn Xuân tủi thân: “Tôi chỉ đang đợi bọn họ lột quần tôi thôi.” 

Tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám: “?” 

Từ Doãn Xuân: “Trên người tôi có tẩm độc, lát nữa bọn họ chạm vào tay sẽ thối rữa.” 

Cái gọi là “không chết cũng bị thương” của Từ Doãn Xuân chính là người khác không chết thì cũng bị thương. 

Mặc dù hắn thích giam cầm, chuốc thuốc, tung tin đồn nhảm, nhưng hắn ta là người tốt, không đến bước đường cùng thì không muốn hại mạng người. 

Đám người của tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám vội vàng lùi xa. 

Sao chẳng ai nói với chúng công việc này nguy hiểm đến vậy? 

103 

Vệ Tu đuổi đám tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám đi, dẹp đường hồi phủ. 

Trước khi lên xe, Vệ Tu ngoảnh đầu nhìn Từ Doãn Xuân một cái. 

Từ Doãn Xuân hiểu ý, tay chân luống cuống phủi bụi trên người. 

“Tay chân vụng về.” Vệ Tu nhìn không nổi, tự mình ra tay. 

Từ Doãn Xuân như con gấu bông lớn bị Vệ Tu túm lấy phủi sạch sẽ bụi bẩn, sau đó vội vàng đưa khăn tay qua. 

Vệ Tu lau tay, cuối cùng cũng gật đầu. 

Aaa! Thiếu gia đã trở lại rồi! 

Từ Doãn Xuân mừng rỡ, nhảy bổ lên người Vệ Tu. 

Vệ Tu tránh không kịp, đành đỡ lấy hắn, đồng thời đanh mặt: “Ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì hả!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận