Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 65: Ngoại truyện 7
6
Omega lại cao hơn cả Alpha, ở thế giới ABO Hải Đường vốn chuộng công mạnh thụ yếu quả đúng là một dị loại.
Từ Doãn Xuân đang trèo trên lưng Vệ Tu đột nhiên tò mò: “Vậy chẳng phải anh không thể bế anh ấy đứng lên được sao?”
Vệ Tu hiểu ý hắn, khẽ cảnh cáo: “Từ Doãn Xuân!”
Hạ Diên: “Dù sao tôi cũng là một Alpha, chút sức lực ấy vẫn có. Hơn nữa sao cậu không nghĩ theo hướng khác, em ấy cũng có thể bế tôi…”
Vệ Tu cắt ngang: “Không thấy có em bé ở đây à? Nói mấy lời tục tĩu gì vậy!”
Hạ Diên: “Nó có hiểu cái gì đâu.”
Từ Doãn Xuân: “Đừng để ý đến anh ấy, tiếp tục đi.”
Vệ Tu không thể ngăn cản hai người, đành phải tháo Từ Doãn Xuân xuống, tự mình bước qua bịt đôi tai nhỏ xíu của đứa trẻ lại.
Bé con mắt mèo: “?”
Vệ Tu: “Tập trung mút núm vú giả của con đi, không được nghe lén!”
7
Chẳng bao lâu sau, Omega mắt hổ đến đón người.
“Còn định làm phiền người ta bao lâu nữa!” Omega mắt hổ vừa quát, Hạ Diên lập tức chạy đến đứng cạnh cậu ta, vô cùng ngoan ngoãn.
Omega mắt hổ cao to vạm vỡ, quả thật cao hơn Hạ Diên cả một cái đầu, gương mặt lại rất nam tính, so với Hạ Diên có vẻ ngoài nghiêng về mỹ miều, hai người tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Nhưng cậu ta lại rất khách sáo, ấn đầu Hạ Diên xuống, hướng về phía hai người nói: “Xin lỗi, tên này không biết kiềm chế cái miệng, cứ mở mồm ra là quên cả thời gian.”
Cậu ta lại nói tiếp: “Lát nữa đứa nhỏ phải nhờ hai người chăm sóc! Cảm ơn hai người!”
Omega dẫn Hạ Diên rời đi, Từ Doãn Xuân bình luận: “Lúc nãy trông như đại ca xã hội đen dắt theo tình nhân nhỏ, giờ lại giống cảnh sát áp giải phạm nhân.”
8
Đứa nhỏ quả thật rất ngoan, ba đi rồi cũng không khóc quấy, chỉ ngoan ngoãn mút núm vú giả.
Từ Doãn Xuân lấy đồ chơi trêu nó, nó liền vươn tay bắt lấy. Không bắt được cũng không giận, chỉ dùng đôi mắt mèo to tròn nhìn Từ Doãn Xuân.
Từ Doãn Xuân cảm thán: “Nó trầm tính ghê, nào giống ba nó ngày xưa, cứ như một cơn gió điên ấy.”
Vệ Tu: “Do còn nhỏ thôi, hồi bé em cũng rất trầm tính đấy.”
Từ Doãn Xuân: “Đều tại thiếu gia dạy hư em cả.”
Vệ Tu: “Được thôi, là tại anh tất.”
Từ Doãn Xuân bế đứa nhỏ lên, thầm nghĩ thiếu gia lúc nhỏ chắc chắn là một đứa trẻ trầm tính đúng nghĩa, không giống bây giờ, lúc nào cũng nói bóng nói gió.
Hắn từng lật xem ảnh hồi nhỏ của Vệ Tu giả, dáng vẻ tuấn tú ấy quả thật là phiên bản thu nhỏ của thiếu gia.
Chỉ tiếc biểu cảm hoàn toàn khác biệt, không hề có chút khí chất điềm đạm của thiếu gia.
Chắc chắn hồi nhỏ thiếu gia của hắn là một đứa trẻ điềm tĩnh, ngã đau cũng chỉ rưng rưng nước mắt rồi lén lau đi chứ không khóc thành tiếng… Từ Doãn Xuân chỉ nghĩ thôi đã muốn ngất vì độ đáng yêu rồi.
9
Từ xa, Vệ Tu thấy Từ Doãn Xuân suýt nữa chảy cả nước miếng.
Bình thường cái vẻ mặt ấy Từ Doãn Xuân chỉ dành cho y, vậy mà giờ đây lại lộ ra với một đứa trẻ?
Vệ Tu bước tới, giật lấy đứa nhỏ: “Em thích trẻ con vậy sao?”
Từ Doãn Xuân: “?”
Từ Doãn Xuân: “Chỉ là đang nghĩ về thiếu gia lúc nhỏ thôi. Có phải hồi nhỏ thiếu gia không bao giờ khóc không?”
Vệ Tu: “Nói thừa, em tưởng ai cũng như em, được nuông chiều đến mức thích khóc là khóc à?”
Từ Doãn Xuân: “Thương anh vì không có thiếu gia cưng chiều anh ghê.”
Từ Doãn Xuân lại ôm lấy đứa nhỏ, thoải mái rúc vào trong lòng Vệ Tu.
Vệ Tu thầm nghĩ: Xem đi, quả nhiên một giây cũng không rời mình nổi, Từ Doãn Xuân đúng là quá dính người.
Đứa nhỏ bị đổi qua tay mấy lần không hiểu gì hết, chỉ thấy khó hiểu.
Cục cưng bối rối.
10
Vài ngày sau, Từ Doãn Xuân mời Thẩm Tích vừa kết thúc kỳ ph.át t.ình đến nhà qua đêm, ăn chút đồ ngon bồi bổ cơ thể.
Vệ Tu vốn rất thù địch Thẩm Tích, nhưng kể từ khi y và Từ Doãn Xuân hoàn toàn đánh dấu lẫn nhau, y lại rất bằng lòng mời Thẩm Tích đến chơi.
Từ Doãn Xuân đánh giá việc này là: Thiếu gia nhà mình đúng là ngoài lạnh trong nóng.
Nhưng Thẩm Tích hiểu rõ, ngoài lạnh trong nóng gì cơ? Rõ ràng là muốn khoe ân ái! Tuyên bố chủ quyền công khai!
Quả nhiên chưa đầy hai mươi phút Thẩm Tích đã không chịu nổi.
Thẩm Tích: “Có thể đừng khoe ân ái nữa không? Tôi biết hai người là một đôi rồi! Đủ rồi đấy!”
Từ Doãn Xuân: “Khoe ân ái? Có sao? Ai khoe ân ái?”
Thẩm Tích: “Từ nãy đến giờ cậu có rời khỏi người anh ta đâu!”
Từ lúc Thẩm Tích bước vào nhà, Từ Doãn Xuân đã liên tục bám lấy Vệ Tu.
Lúc thì trèo lên lưng, lúc thì nằm trước ngực, lúc lại treo trên tay, suốt hai mươi phút, chân Từ Doãn Xuân chưa từng chạm đất lấy một lần nào.
Cậu như con ký sinh trùng bám chặt trên người Vệ Tu, còn biết bò qua bò lại.
Mà Vệ Tu thì càng quá đáng, rõ ràng trên người mọc ra một người sống to đùng như vậy nhưng y lại như chẳng hề hay biết, đi lại bình thường, nấu ăn bình thường, hành động tự nhiên.
Thẩm Tích câm nín: “Đây không phải khoe ân ái thì là gì? Là ma nhập hả?”
“Chỉ là dính nhau chút thôi, làm gì mà ngạc nhiên thế?” Từ Doãn Xuân lắc đầu: “Hầy, Omega chưa từng yêu đương như cậu không hiểu được đâu, đợi đến khi cậu có Alpha thì sẽ hiểu.”
Thẩm Tích: “Tôi là 1, không muốn, cũng không cần dính lên người ai như vậy!”
Từ Doãn Xuân: “Đừng nói quá sớm. Theo motif tiểu thuyết, loại Omega xinh đẹp cứ nhấn mạnh mình là 1 như cậu sớm muộn gì cũng gặp trúng một Alpha mỹ nhân yếu đuối chỉ biết khóc lóc thút thít.”
“Mặc dù anh ta cao to hơn cậu, khỏe khoắn hơn cậu, nhưng cậu lại cho rằng mình manly hơn anh ta nên cậu làm công anh ta làm thụ là vừa đẹp! Kết quả đến khi lên giường cậu sẽ phát hiện ra anh ta có thể vừa khóc lóc vừa đè cậu làm suốt bảy ngày bảy đêm.”
Thẩm Tích: “…”
Thẩm Tích: “… Làm sao có chuyện ấy được? Cậu tưởng tôi sống trong tiểu thuyết chắc?”