Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Chương 37: Chương 37

153 

Khi Vệ Tu tan làm về nhà, y đã thấy Từ Doãn Xuân ngồi phịch trên giường mình. 

Vệ Tu lập tức cảnh giác. 

Thằng nhóc này không ngủ, không chơi game, không táy máy mấy thứ kỳ quái, chắc chắn có vấn đề. 

“Sao thế? Thẩm Tích bắt nạt cậu à?” 

Từ Doãn Xuân lắc đầu. 

“Đói bụng hả?” 

Lắc đầu. 

Biểu cảm của Từ Doãn Xuân cực kỳ vi diệu, vài phần khổ não, vài phần ngại ngùng, vài phần mờ mịt… Lẽ nào thích Thẩm Tích thật rồi sao? 

Vệ Tu lập tức xù lông, nhưng giây tiếp theo lại ép mình phải bình tĩnh. 

Từ Doãn Xuân có quyền thích bất kỳ kẻ nào, tâm trạng của y sao có thể dao động vì chuyện này chứ? 

Kiếp trước y đã quyết định, nếu Từ Doãn Xuân để ý đến cô gái nào y sẽ dốc hết sức giúp đỡ mối hôn sự ấy. 

Nếu Từ Doãn Xuân không có ai trong lòng cũng chẳng sao, y sẽ thay hắn tìm một mối tốt. 

Y đã quyết định cả rồi, kiếp này sao có thể suy nghĩ lung tung được? 

154 

Vệ Tu không hỏi thêm nữa, đi sang một bên làm việc. 

Từ Doãn Xuân đáng thương nhìn về phía Vệ Tu. 

…  Sao thiếu gia không hỏi tiếp nữa? 

Dù hắn cũng chẳng biết mình đang buồn bực vì gì, nhưng thiếu gia không hỏi thêm vài câu khiến hắn càng buồn bực hơn. 

Từ Doãn Xuân quyết định giận thiếu gia. 

“Đúng rồi.” Vệ Tu đang làm việc trên sofa ở đằng xa bỗng lên tiếng: “Tôi có mua kem, để trong tủ lạnh dưới nhà, cậu nhớ ăn nhé.” 

Từ Doãn Xuân lập tức ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn Vệ Tu. 

Sao thiếu gia biết hôm nay hắn muốn ăn kem? Chẳng lẽ thiếu gia biết thông linh? 

Nhưng thực là trên đường tan làm Vệ Tu đi ngang qua tiệm kem, thấy đông khách, lại nghĩ kiếp trước Từ Doãn Xuân chưa từng ăn nó, ắt hẳn kiếp này sẽ muốn thử. 

Y không cho phép trên đời có thứ gì Từ Doãn Xuân muốn nếm mà chưa được nếm, thế là xếp hàng mua về. 

Vệ Tu thấy Từ Doãn Xuân cứ nhìn mình chằm chằm, nhíu mày: “Còn muốn tôi xuống lấy hộ cậu nữa sao? Đừng có được nước lấn tới!” 

Từ Doãn Xuân chưa kịp trả lời, Vệ Tu đã xuống nhà lấy kem lên. 

155 

Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng được ăn kem. 

Vệ Tu mua mỗi loại một ít, tổng cộng mấy hộp, Từ Doãn Xuân nằm trên giường ăn ngon lành. 

Vệ Tu thấy Từ Doãn Xuân thích ăn, tâm trạng cũng tốt lên theo. 

Chỉ có một điều y thật sự không chịu nổi. 

“Đừng ăn trên giường! Sắp nhỏ xuống giường rồi kìa!” Vệ Tu phát điên: “Cậu xem! Quả nhiên nhỏ rồi! Cậu muốn tôi thay ga giường bao nhiêu lần một ngày hả!” 

Pheromone của Vệ Tu cũng không ổn định nữa, Từ Doãn Xuân làm càn quá rồi! 

“Còn không chịu dậy! Định ăn trên giường đến bao giờ!” 

“Ồ…” Từ Doãn Xuân ngoan ngoãn rời giường, tìm một chỗ mới để ăn kem. 

Vệ Tu: “…” 

Vệ Tu: “Không phải bảo cậu nằm trên đùi tôi ăn!” 

Từ Doãn Xuân ngơ ngác: “Chỗ này cũng không được, chỗ kia cũng không được, rốt cuộc chỗ nào mới được?” 

Chẳng lẽ trên đời chỉ có hai chỗ duy nhất là giường tôi và đùi tôi sao? Vệ Tu muốn nói lại thôi: “Cậu… Thôi bỏ đi…” 

156 

Từ Doãn Xuân nằm trên đùi Vệ Tu ăn kem. 

Sau này hắn còn có thể tiếp tục dính lấy thiếu gia ăn vạ không? 

Hắn quá thích ở bên thiếu gia, chỉ cần có thiếu gia hắn chẳng biết buồn, sợ hãi hay lo lắng là gì. 

Sớm biết hôm đó thiếu gia đuổi hắn về phòng hắn đã làm chơi xấu đến cùng, tranh thủ chút thời gian cuối cùng ngủ chung giường với thiếu gia. 

… Nhưng Thẩm Tích tốt như vậy, chắc là độ lượng lắm nhỉ? 

“Thiếu gia.” 

“Làm sao?” Vệ Tu cúi đầu lau kem dính bên khóe miệng Từ Doãn Xuân. 

“Nếu Thẩm Tích đồng ý…” 

“Hả?” Lông mày Vệ Tu lập tức nhíu chặt. 

“Sau này tôi có thể ngủ giữa hai người không?” 

“… Hả?” Vệ Tu nghệt mặt 

Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu đá xuống, cuối cùng đành quay lại nằm trên giường y ăn kem. 

Tức thật, đúng là chẳng hiểu thiếu gia nghĩ gì nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận