Bán Tiên

Chương 1503: Sống một mình (1)

Phổ Nhạ muốn dơ tay lên cầu cứu, nhưng hay cả một tiếng kêu cũng chưa kịp

cất lên thì thân thể đã nghiêng ngã đổ xuống, rơi thẳng xuống biển. Điều kinh

khủng nhất chính là, mặt ngoài thân thể cô ta nứt vỡ ra, giống như cây cối đâm

trồi nảy lọc, vô số cảnh cây luôn lách chui ra khỏi cơ thể. Điêng cuồng uốn eo

lớn lên, tốc độ phát triển của nó bộc lộ ra sinh cơ bừng bừng, mạnh mẽ dị

thường, không chỉ có hai người văn, hướng kinh ngạc sửng sốt.

Đám người của vân côn đang lượn lờ xung quanh cũng cực kỳ sợ hãi, không có

bất cứ kẻ nào từng nhìn thấy loài thực vật nào có tốc độ phát triển đáng sợ như

vậy. Trong khi thân thể cô ta rơi xuống, nó vẫn đen cuồng phát triển lớn lên,

giống như một con khổng tước xoay. Và cũng giống một con nhím sù gai ra

ngoài, cành nhánh mọc ra rất nhanh liền che phủ toàn bộ cơ thể phủ nhạ. Sau

khi ầm ầm rơi vào trong biển, các loại cành cây dường như phát triển càng

nhanh hơn.

Từng cây đại thụ ở trong biển nhanh chóng mạnh mẽ lớn lên, có cây trực tiếp

phát triển thành đại thụ trai trời. Có cây dây leo vươn dài rất nhanh leo lên theo

đại thụ, chẳng bao lâu tất cả đều nở hoa kết trái với tốc độ có thể nhìn thấy bằng

mắt thường, sau đó trái cây bát đầu chín. Đủ, loại đủ kiểu canh lá, đủ loại đủ

kiểu cây cối, treo đầy liễu đủ loại đủ kiểu trái cây. Sau khi chúng ngừng phát

triển,

ở giữa hai cây cột đá khổng lồ giống như đột nhiên xuất hiện một hòn đảo xanh

um tươi tốt. Cô ta chết rồi ư? Văn khúc chậm rãi quay đầu hỏi Hướng Lan

Huyên. Trên thực tế, ông ta biết rõ, cơ thể trong nháy mắt liền xuất hiện đầy lỗ

thủng như vậy thì làm sao còn có thể sống được. Chỉ là, ông ta chưa bao giờ

chứng kiến kiểu chết như thế này, mở rộng tâm mắt đâu chưa thấy chứ thực sự

đã có phần hoảng sợ. Hướng Lan Huyên cũng không biết nên trả lời như thế

nào, theo lý thuyết.

với tu vi cường đại của phổ nhạ, chỉ bị cây cối bình thường mọc trên cơ thể. Cô

ta rất dễ dàng có thể áp chế hoặc loại bỏ, làm sao có thể gây sát thương chí

mạng cho cô ta, điều này chỉ có một khả năng. Lực lượng sinh trưởng đó quá

mức cuồng bạo và kinh khủng, đáng sợ đến mức phổ nhạ không kịp áp chế hoặc

là không thể áp chế được. Đối với mọi người mà nói, tất cả những gì diễn ra

trước mắt giống như một giấc mộng, chỉ sợ ngay cả trong mộng cũng không

dám nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nó xảy ra quá nhanh.

quá đột ngột. Xem ra đúng là đã ăn thịt nam béo rồi, trước đó là a bồng, nam

béo thật đủ mập a, kẻ nào ăn kẻ đó chết. Văn Khúc nhìn đảo cây đại thụ phía

dưới, lẩm bẩm nói như đang nói mớ. Tình trạng nao loạn đột nhiên xuất hiện ở

xung quanh khiến hai người giật mình tỉnh lại, đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy

đám người của Văn Côn trong nháy mắt liền tán loạn như chim uông. Phổ Nhạ

vừa chết đi, tất cả bọn họ đều hoảng sợ tan tác bỏ chạy, biết rõ mình không địch

lại.

Hơn nữa không biết Phổ Nhạ bị chết với trạng thái kinh khủng như vậy có phải

do hai người này làm hay không, dù sao, Phổ Nhạ rõ ràng đã chết sau khi hai

người này tìm tới, chạy trốn mới là quan trọng. Lê Hoa nhô đầu lên khỏi mặt

nước nhìn thấy như vậy thì càng sợ hãi hơn, bà ta vội vàng lặn xuống nước trốn

đi. Trên mặt nước chỉ còn lại một số hải quái không biết trời cao đất rộng vẫn

đang lộ sống lưng bơi lội tuần tra, luôn lách qua giữa đống cây cối xanh um tươi

tốt đột nhiên xuất hiện.

Nhìn thấy xung quanh đột nhiên chống chảy không một bóng người, Văn Khúc

nhắc nhở cơ hội để các người rời khỏi đã tới rồi, nhanh đi nói Đại Hòa Thượng

liên hệ với bên ngoài đi. Trong lúc còn đang kinh hãi, hướng lan huyền đột

nhiên tỉnh ngộ, khẩn cấp bay đi. Với tốc độ của Nàng, rất nhanh liền trở lại chỗ

đám người Giữ Khánh. Nàng kể lại tình hình đã diễn ra, sắc mặt Giữ Khánh và

mục ngạo thiết lập tức thay đổi, những người khác không biết chuyện. Nhưng

Hắn thì lập tức nhận ra.

Phổ Nhạ Hẳn đã chết bởi chiếc khác hồ lô kia, Nam Trúc thật sự đã bị ăn thịt

rồi. Nhanh, nhanh đưa ta đến đó. Dữu Khánh vội vàng hét lên với hướng Lan

Huyên. Thầy Hắn vô cùng gấp gáp, hướng Lan Huyên lập tức chục lấy Hắn bay

đi. Từ miệng Dữu Khánh, mục ngạo thiết biết tin Nam Trúc gặp nguy hiểm, Y

cũng vô cùng lo. Lắng, vội vàng cầu xin Minh Tăng. Không cần Y phải nói,

Minh Tăng khẩn cấp kêu gọi mọi người tập trung lại, rồi dùng thiên giật lệnh

cuốn lấy mang đi.

Trên đường đi, Hướng Lan Huyên cũng từ Giữ Khánh hỏi ra được chuyện Phổ

Nhã chết là như thế nào. Nàng có biết về địa nguyên tiên lộ, nhưng không ngờ

được chiếc hắc hổ lô mà Nam béo đeo bên eo lang thang khắp nơi đó cũng có

uy lực lớn như vậy. Nàng có cảm giác trên người tên mập đó toàn là kỳ bảo.

Nàng cũng biết vì sao Giữ Khánh lại vụy vã đến đó, bởi vì Giữ Khánh nhờ

Nàng tìm kiếm trong bụng Phổ Nhã thử xem, Hắn nói rằng có lẽ Nam Trúc còn

sống. Đã bị ăn thịt vào trong bụng.

Làm sao có thể còn sống, nhưng nàng cũng có thể hiểu được tâm tình của Hán.

Cho dù chỉ còn có một phần vạn cơ hội, Hán cũng phải thử xem, ít nhất là sống

phải thấy người, chết phải thấy sát mới có thể xem như kết thúc. Vừa đến hiện

trường, nàng liên giao Dữu Khánh cho Văn Khúc, còn nàng thì bay xuống nước,

chui vào giữa đám cây xanh um tươi tốt để tìm kiếm. Văn Khúc cũng mang theo

Dữu Khánh hạ thấp độ cao, hạ xuống gần ngang với mấy cây đại thụ kia, chẳng

bao lâu.

Một con quàng điểu bay vọt đến bên cạnh hai người, Minh Tăng đã mang mọi

người đến nơi. Mặt nước thỉnh thoảng bắn lên tung tuế, đó là các loại trái cây

chín rục rơi xuống, đủ loại trái cây rơi xuống dưới tán cây xanh um tươi tốt

trông rất đẹp mắt, mọi người ngẩn ngơ nhìn cảnh này. Ẩm ẩm, đám cây xanh

um tươi tốt như hòn đảo đột nhiên dung động dữ dội, hướng lan huyền kéo một

thứ khổng lồ bay lên không trung. Hình như là một khối dễ cây khổng lồ, bay

về phía đỉnh thạch trụ khổng lồ, hạ xuống trên nó.

Văn Khúc và Minh Tăng cũng mang mọi người đuổi theo. Khi đáp xuống đỉnh

cột đá, bọn hắn quả nhiên nhìn thấy đó là một đống dễ cây. Hướng Lan Huyên

đang thi pháp bóc ra từng chút dễ cây, quay sang giải thích với Dữu Khánh, ta

đem hết tất cả mọi thứ trong dạ dày phổ nhạ ra đây. Dữu Khánh và Mục Ngạo

thiết lập tức vọt đến, hỗ trợ kéo những dễ cây đó ra, nhưng vì hoàn toàn không

còn tu vi, hai người không kéo ra được chiếc dễ nào, chúng quá cứng cỏi. Văn

Khúc và Minh Tăng biết chuyện.

Lập tức thi pháp hỗ trợ. Hướng Lan Huyên Tức Thì nhắc nhờ, cẩn thận một

chút, ta phát hiện một số thi thể bị dễ cây hút thành xương mục, vừa đụng tới

liền đứt, nên mới đem hết đầu trong bụng phổ nhã ra ngoài. Không cần phải nói

hết, người biết chuyện tự nhiên liền hiểu, xem như là muốn giúp cho Nam Trúc

được nguyên vẹn thi thể. Hóa ra là tìm di hài, mấy người dành dỗi hiểu ra lập

tức bắt tay hỗ trợ. Như Hướng Lan Huyên đã nói, mọi người nhanh chóng tìm

thấy những mảnh thi thể giải giác.

Nói chung, không có thi thể nào hoàn chỉnh, quả thực chỉ cần hơi dùng sức một

chút là sẽ vỡ tan. Dũ khánh và mục ngạo thiết thấy vậy, trong lòng lạnh đi, hai

người hô hấp gấp gáp và hỗn loạn. Với tình hình trước mắt, hai sư huynh để biết

rất rõ, lão thất không còn khả năng sống sót. Càng khiến cho hai người đau

lòng, là, bọn hắn có muốn phân biệt được đâu là thi thể của Nam Trúc cũng khó,

tại sao ngay cả một bộ quần áo để có thể nhận dạng cũng không có chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận