Bán Tiên

Chương 1480: Ngài bế quan ngộ tiếp xem sao (2)

Mục ngạo thiết suy nghĩ một chút rồi nói ra ngay trước mặt hướng Lan huyên,

ta đã để đầu to bay đi. Đầu to đã một lần đem tin tức từ chỗ hoắc lãng về đây.

Bây giờ người tọa chấn lối ra tiên phủ là Phổ Nhạ. Đích thân Vân Côn dẫn theo

một đám người tuần tra khắp nơi, đang tìm chúng ta. Hướng Lan huyên chầm

ngầm nói, đây là tin tức tốt, ít nhất đối phó Phổ Nhạ dễ hơn Vân Côn. Nói cách

khác, bây giờ chúng ta đã có cơ hội để đi ra ngoài. Dữu Khánh thì hỏi.

còn chưa có tung tích cụ thể của lão thất à. Mục ngạo thiết lắc đầu, chưa có, ta

đã để đầu to mang tin nhắn thúc dục Hoắc lãng nhanh chóng hết sức nghĩ biện

pháp. Giữ Khánh nhìn sang hướng Lan Huyên, chờ thêm chút đi. Biết Hắn rất

quan tâm đến sự sống chết của tên mập mạp đó, hướng Lan Huyên còn có thể

nói gì, chỉ có thể tiếp tục ở lại đây chờ đợi. Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng

cái đã là mấy ngày, trong lúc đó bọn Hắn lại nhận được tin tức từ Hoắc lãng,

biết thêm một tin tức.

Vân Côn đang cưỡi con Côn ca đi tuần tra khắp nơi. Không dễ chờ được dịp

Vân Côn rời khỏi lối ra tiên phủ, kết quả Vân Côn lại đi cùng với con Côn kia,

khiến cho thật bất đắc dĩ với ý định nhằm vào nhân tuyền của mình. Nếu thực

sự không được, bọn Hắn chỉ có thể từ bỏ nhân tuyền, trước tiên bảo đảm an

toàn, đi ra ngoài đã rồi tính tiếp, vấn đề là đến lúc này vẫn chưa có thêm tin tức

gì về Nam Trúc. Trong khi bọn Hắn đang lo lắng cho Nam Trúc,

Lúc này Nam Trúc lại đang thành thơi bên cạnh một dòng suối nhỏ giữa núi

rừng. Đốt lửa, gác mấy con cá và hai con thú đã làm sạch sẽ trên lửa, vừa nướng

vừa ăn. Không hề lo lắng về việc khói bốc lên, có vẻ rất to gàn lớn mật. Gã vốn

mong đợi có yêu ma quỷ quái nào đó đến tìm, để được xem trò náo nhiệt. Nếu

không, thực sự rất buồn chán, nhưng thật quỷ quái. Tựa như đã chết hết rồi,

không hề có một tên nào đến gần đây.

Cho dù Gã công khai đốt lửa trong đêm tối cũng không sao cả, Gã không biết

rằng, có một số việc, cho dù Vân Côn ra lệnh cũng vô ích, phía dưới có đôi

sách. Thực sự là kiếm quang chém tận diết tuyệt trong phạm vi 10 giạm đó quá

đáng sợ, không cho chút cơ hội sống sót nào, ai dám chọi chứ. Chứ khi Vân

Côn hoặc ai đó đích thân đến đây đốc chiến mới được, nếu không, tất cả chỉ bỏ

công không bỏ lực. Sau khi ra khỏi cửa cũng chỉ quanh quần trong phạm vi an

toàn.

Cho dù nhìn thấy có khói lửa hiện lên cũng sẽ dấu dếm không báo cáo, chỉ nói

là không phát hiện được gì, nếu không. Nhìn thấy có khói lửa mà không đi kiểm

tra rõ ràng là không thể được, bị đánh bị phạt chỉ là thứ yếu, nhất định sẽ ép

người đến đó điều tra. Ai dám đến gần, đền gần để tìm chết hay sao? Kết quả là

khiến Nam chúc thật buồn chán. Gã rất muốn đi tìm đám người Dữu Khánh

nhưng Văn Khúc chỉ tập trung tu luyện kiếm quyết, không chịu đi.

Gã lại không dám trở về một mình từ nơi rất xa như vậy và cũng không có năng

lực bang qua biển cả mà không bị phát hiện, nên chỉ có thể ở đây giết thời gian.

Nam Trúc vừa ăn vừa xoa bụng, thỉnh thoảng lại thở dài, mấy ngày nay tự do ăn

uống, gã đã nhanh chóng mập lại, không còn cách nào, gã luôn cảm thấy đói

bụng. Gã cũng rất giận mình không nỗ lực, đành phải ăn nhiều một chút cho bớt

giận. Nếu có thể có chút rượu thì thật hay. Miệng nhì nhàm dính đầy dầu mỡ.

Nam chúc sờ hát hổ lô bên hông nghĩ tới hổ lô rượu. Khi đang nhìn quanh, Gã

đột nhiên giật mình, phát hiện Văn Khúc đã đi ra khỏi hang, không còn bế quan

nữa, đang đứng ở trước cửa hang ngẩn đầu nhìn bầu trời, có vẻ rất thất vọng.

Chưa bao giờ nhìn thấy Văn Khúc có bộng dạng như thế, Gã lập tức cầm xiên

thịt nướng lướt bến, to mò hỏi, Văn Lão, Ngài đã ngộ được chiêu thứ 5 chưa?

Nói thật, cả đời này của Gã chưa từng gặp ai có năng lực lĩnh ngộ tu luyện giỏi

như thế.

Lúc trước đánh cửa tu luyện kiếm quyết 3 ngày. 5 ngày 1 chiêu là đã kinh

thường người ta. Ngày đầu tiên, chỉ một ngày, Văn Khúc đã luyện xong chiêu

thứ nhất và chiêu thứ hai của Phong Trần Kiếm quyết. Nhất là chiêu đầu tiên,

người ta chỉ suy nghĩ một chút rồi thử luyện, cầm kiếm khoa tay mua chân mấy

cái sau đó nói thì ra là thế, sau đó thành thạo thi triển ra. Lão Thập ngũ luyện

bao nhiêu năm mới đạt đến ngưỡng cửa chiêu thứ hai, chỉ vừa bắt đầu có chút

thành tựu, còn ông ta thì một ngày luyện xong 2 chiêu.

khiến Gã suyết chút nữa kinh ngạc lồi cả trong mắt, Khoa Trương đến mức Gã

cho rằng mình đang nằm mơ, phải tự tay tát mình mấy cái thật mạnh mới xác

định đó là sự thật. Sau đó chiều thứ ba, người ta mất thời gian nhiều hơn, tốn

một ngày mới luyện thành. Gã không dám thất hứa, lại đưa ra chiều thứ tư, khi

thực Gã cũng nóng lòng muốn nhìn xem. Đến chiều tam sinh vạn vật yêu cầu

cảnh giới dùng tâm ngự kiếm này, có thực sự Khoa Trương như mô tả trong

kiếm quyết hay không? Cho nên 3 ngày sau,

Gã đã nhìn thấy, gã thực sự đã thấy được, quả thực khoa trương như mô tả trong

kiếm quyết. Ba kiếm hợp nhất, kiếm quàng, bao phủ mặt đất như tuyết rơi mịt

mờ, thực sự là đuổi tận giết tuyệt, sự huy hoàng của cảnh tượng đó sẽ động mãi

trong lòng gã, cả đời khó quên, như ở trong giấc mộng. Trên thế gian lại có

nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, Thảo nào có thể đứng đầu thời đại đó, lúc

này mới nhận ra rằng sư huynh để bọn họ và người ta lớn đến thế nào.

Nếu người ta là ánh trăng sáng chói thì bọn họ còn không bằng hạt gạo, không

có tư cách nào để tranh giành phát sáng. Chẳng chắc khi mình nói 5 ngày 1

chiêu, người ta liền chủ động hạ xuống thành 3 ngày. Sau khi đưa ra chiêu thứ

5, Văn Khúc chỉ xem xét sơ lược rồi kết luận rằng, nếu có thể luyện thành chiêu

này, ông ta sẽ đủ sức đánh với Văn Côn một chận. Nam Trúc tin tưởng vào sự

phán đoán của ông ta, lúc đó nghe ông ta nói vậy gã rất vui mừng, nếu thật sự

có thể chém giết Văn Côn.

Chẳng phải phiên toái lớn nhất sẽ được giải quyết rồi sao? Gã đương nhiên rất

mong chờ điều đó. Như lần này không như mong muốn, sau 3 ngày đầu theo kỳ

hạn, không thấy Văn Khúc đi ra, Gã chủ động đi và hỏi thăm có phải đã luyện

được rồi hay không. Kết quả, Văn Khúc có vẻ muốn chơi xấu, ông ta nói rằng 3

ngày 1 chiêu, tổng cộng 5 chiêu phải là 15 ngày, 4 chiêu đầu dùng hết 8 ngày,

như vậy ông ta vẫn còn 7 ngày. Nam Trúc có thể làm gì bây giờ?

Lúc trước không nói không thể tính gục thời gian, nắm đấm không bằng người

ta, đành phải chấp nhận. Không chấp nhận cũng không được, kiếm quyết chỉ có

5 chiêu, gã đã nói hết cho người ta rồi, có hối hận cũng vô ích. Bây giờ ông ta

chưa dùng hết 7 ngày còn lại, chỉ mới dùng 5 ngày đã xuất quan, chắc hẳn là tin

vui. Nhưng nhìn bộ dạng ông ta có vẻ thất vọng, nên mới có câu hỏi này. Rõi

mắt nhìn chân trời xa, Văn Khúc thở dài hỏi một đằng, trả lời một nèo.

Nam béo, chiêu thứ 6 thật sự chỉ có 4 chữ thôi sao? Ngươi không gặt ta chứ! Kỳ

thực ông ta biết điều này là bởi vì Nam chúc thích lắm miệng, Gã cảm thấy đã

nói ra 5 chiêu rồi, chiêu thứ 6 chỉ có mấy chữ mơ hổ như vậy không cần phải

giấu dếm, liền thuận miệng nói ra. Gã nói rằng sau khi luyện thành chiêu thứ 5

coi như đã luyện xong kiếm quyết, bởi vì chiêu thứ 6, chiêu cuối cùng đó, có

cũng như không, chỉ có 4 chữ vô hướng bất kiếm mà thôi.

Nam Trúc liếc mắt Kinh Bỉ, để ta nói cho Văn Lão nghe, tên của ta là như thế

nào, phía nam có Trúc, ta là người có lễ tiết, chính trực, lời ta nói ra chính là cốt

khí. Ta đã nói ra toàn bộ nam chiêu kiếm quyết cho ông, nếu ta thật sự muốn

giấu ông chiêu cuối cùng, lúc trước ra đã không cần phải nhắc tới với ông. Mà

không, ông quan tâm chiêu thứ 6 làm gì, ta hỏi ông đã luyện được chiêu thứ 5

hay chưa nhà.

Gã muốn nhìn xem bộ giáng thực sự của chiêu thứ 5 khi thi triển ra, và cũng

trong chờ nhìn xem cảnh kiếm chém vân côn. Vô hướng không kiếm, vô hướng

không kiếm, văn khúc cất tiếng lẩm bẩm, đồng thời khẽ lắc đầu. Nam chúc thấy

ông, ta có chút nàn lòng, liền thử chuyển cách hỏi, còn lại 7 ngày, mới dùng 5

ngày, vẫn còn 2 ngày, hay là ngày bế quan ngộ tiếp xem sao. Đã kéo dài lâu như

vậy, Gã cũng không cần số ruột 1-2 ngày, việc đã đến nước này.

Chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề, cho dù ở lâu thêm một chút thời gian, gã

cũng chấp nhận. Văn khúc nghe vậy thì quay nhìn gã, chật cười khổ, có một số

chuyện ông ta thật sự không ngờ tới, nghe nói tiên phủ sắp mở ra, bản thân vốn

mãi không có tiến bộ. Ông ta muốn đến tiên phủ tìm kiếm cơ duyên để đột phá,

nào ngơ chạy vào đây tìm tới tìm lui mãi vẫn không tìm thấy manh mối gì, trái

lại tìm được từ tên mập là người ở bên ngoài này. Cơ duyên quả thực là một

điều kỳ diệu.

Nhìn bộ dạng những bộ của tên mập này, ông ta lắc đầu thở dài, quên đi. Có lẽ

không thể luyện được, mười năm trăm năm cũng chưa chắc được, đây không

phải là việc một ngày hai ngày. Đi thôi, để ta đưa người đi tìm lão cừu và lão

thập ngũ mà ngươi luôn nhớ tới. Chỉ mong bọn hán phúc lớn mạng lớn, vẫn còn

sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận