Bán Tiên

Chương 1486: Tam sinh vạn vật (2)

Tây cầm roi, khóe miệng với hai chùm G-Map rũ xuống hình chữ Bát của Vân

Côn lại nhét lên nét cười nhạt, người khác xem không hiểu chó này. Nhưng y lại

biết được chút ít, trong thế giới này, hoặc nói là trong hư không này, kỳ thực có

rất nhiều vật chất không nhìn thấy được bằng mắt thường, bình thường trùng

yên. Lặng trong quy tắc riêng của chúng, có người tìm được cấu trúc quy tắc,

dẫn ra một số thứ không nên xuất hiện, muốn lợi dụng sự sắc bén của chúng.

Cái gọi là kiếm quang mười dạm.

Y biết khoảng cách trước mắt đâu chỉ có 10 dạm, chỉ riêng khoảng cách giữa Y

và Văn Khúc đã xa hơn 10 dạm rồi. Ở bên trong tạ sích cũng xuất hiện rất nhiều

kiếm quang trắng xanh trong suốt bồng bình, mọi người kinh nghi nhìn xung

quanh, không biết thứ đột nhiên xuất hiện này là cái trò gì, không biết chuyện gì

đang xảy ra. Dữu Khánh và mục ngạo thiết nhìn nhau, tam sinh vạn vật. Người

sau kinh ngạc thốt ra một câu, lão thất tới rồi. Những người khác đồng loạt nhìn

về phía Y với ánh mắt rò hỏi.

Như thể đang hỏi, tên mập đó lại có thể có bản lĩnh như thế sao? Hai sư huynh

địa không dám xác nhận, im lặng không đáp. Ba kiếm lụi tàn. Nam trúc trốn ở

sau gốc cất lại cất tiếng lẩm bẩm. Đã nhắc kiếm lên quá đỉnh đầu, văn khúc phất

tay chém xuống. Toàn bộ kiếm quang đang bồng bình phốc phới như tuyết xanh

đột nhiên dựng thẳng lên, kiếm quang lấp lóe, dày đặc như rừng, cùng hướng về

một phía, khiến cho bầu không khí trong thiên địa trở nên nghiêm đị ớn lạnh.

Vân Côn lập tức cảm giác nhận được một mối uy hiếp thật lớn, Y hơi hiếp mắt

lại, giật mạnh chiếc dòi trên tay, gấp rút chuẩn bị để đối kháng lại. Trước đó, Y

không có ý định bỏ qua cho đám người Dữu Khánh. Sự việc đã đến tình trạng

này, Y làm sao có thể để cho đám người Dữu Khánh sống sót rời đi, Y không do

dự nữa, hung hăng ra đòn sát thủ. Theo cú giật quyết liệt, quả tã xích xoay tròn

rất nhanh và cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, muốn giết đám người trong quả cầu

mảnh vụn.

46:41

Những người ở trong quả cầu đột nhiên cảm nhận được mối đe dọa chí mạng

không hề nhân nhựa, mọi người đều có chút hoảng loạn. Thậm chí, sắc mặt

Anzi và tô thu tử còn trắng bệch cả da, tự hỏi lẽ nào hôm nay phải bỏ mạng nơi

này sao? Bởi vì vẫn còn hồn siêu phách lạc, tâm trạng chưa thoát ra khỏi cái

chết của Ô Ô. Long hành Vân không có bất kỳ cảm giác gì với tình trạng nguy

hiểm đang xảy ra, thỉnh thoảng gã lại cất tiếng lẩm bầm, nhị thúc.

A-Lang Đại Cô nhìn quanh một vòng rồi chật cắn răng tức giận hết to, liều

mạng. A-Zi Đả Phật Minh tăng niệm lên một tiếng Phật hiệu, trên người rất

nhanh hiện ra một hư ảnh thật lớn, miễn cưỡng ngăn cản không gian quả cầu

xích thu nhỏ lại. Tuy nhiên, hư ảnh đó cũng bị quả cầu xích xoay tròn nhanh

chóng xích nhỏ, nhưng quả thực đã phát huy được tác dụng nhân cản nhất định,

đã làm chậm tốc độ co lại của quả cầu này. Ở bên ngoài, Vân Côn cầm doi tức

thì vừa kinh sợ vừa giận giữ.

Vô số kiếm quang đó rõ ràng là tên đã trên dây không thể không bắn. Bởi vì

không biết rõ sức công kích mạnh đến mức nào nên Y không dám chỉ hoãn

thêm nữa, thay kho có thể gặm được ngay lập tức. Y trực tiếp vung do lên,

quyết định bỏ qua cho đám người Dữu Khánh để chạy đua với thời gian. Bức

tường xích tức thì tan rã, trường, tiên uốn lượng quay về như dòng bay, văn côn

thi pháp đánh bay kiếm quang băng lam gần xung quanh, ngọn doi bay về

nhanh chóng xoay quanh.

rất nhanh bao bọc y vào bên trong. Thấy vậy, kha mặt trên mặt đất lập tức thì

phát phá vỡ mặt đất chui xuống. Cửu hạp với cơ thể khổng lồ tự nhiên cũng ý

thức được có điều không ổn, nhưng kích thước thân thể thực sự quá lớn, để giấu

mình dưới đất thì phải đào ra cái hố lớn thế nào mới đủ. Y lập tức đánh bay

kiếm quang lên trời, khẩn cấp phóng lên cao. Nhìn thấy Thượng Tiên cũng phải

trốn tránh, có thể tưởng tượng được phản ứng của đám lâu la và phi xí tư cước

xả thế nào.

Tường sích đã biến mất nhưng huyển ảnh trên người Minh Tăng còn chưa biến

mất hoàn toàn, nó vẫn lớn như một căn phòng. Đột nhiên lại được nhìn thấy ánh

sáng ba ngày, đám người dữ khánh đảo mắt nhìn qua, bọn hắn lập tức nhìn thấy

một cảnh tượng cả đời khó quên. Phía dưới, văn côn rút ròi về vừa mới tạo ra

một pháo đài phòng ngự, kiếm quang bằng lam gần xung quanh bọn hắn đột

nhiên tan rã, biến thành những điểm sáng lấp lóe rồi biến mất. Tựa như chưa

bao giờ xuất hiện qua.

để lại cho bọn hắn một không gian hình cầu, sau đó, không khí trong thiên địa

tựa hồ chấn động một cái. Trong phút chốc, kiếm quang như mưa, như mưa

băng, tốc độ cực nhanh, trước mắt bọn hắn trợt thấy loáng lên một cái. Sau đó

liền nghe được vô số tiếng ảo ảo hội tụ lại như dòng nước lũ, như thể có một

cơn lũ từ viễn cổ ẩm ẩm chán tới. Bọn hắn nhìn thấy kiều hạp vừa mới nhảy lên

không trung, mặt đầy hoảng sợ, vùng vẫy tay chân gào thét chống cựu.

Y quả thực đã làm sao trộn được chận mưa kiếm đầu tiên, nhưng cơn lũ kiếm

quần cuộn này thực sự quá mênh mông. Bọn hắn không thấy rõ cừu hạp trúng

chiêu như thế nào, chỉ thấy trên người cừu hạp bắn ra vô số bồng hòa máu. Cửu

hạp run dẩy trong không trung, tựa như bị cố định lại trong không khí, trong

nháy mắt liền bị máu nhụn đẫm, không còn nhận ra hình dáng. Đám phi si tư

cước xà rơi rụng xuống như mưa, và liên tục bị cắt xén trong lúc rơi xuống.

Đám người kinh hoảng bỏ chạy thì như bị một trận gió bão băng lam hất tung

trong nhái mắt, không ai may mắn tránh khỏi. Chuyện này chưa là gì, đám

người dữ khánh còn thấy được một cảnh tượng càng chấn động hơn, bởi vì vị trí

hiện tại của bọn hắn ở trên cao nhất, thậm chí còn ở trên cả vân cồn. Ngoài cơn

mưa băng đột ngột tràn tới ra, bọn hắn còn nhìn thấy hàng loạt tia chấp lấp lóé

giữa hàng ngàn hàng vạn núi non. Vô số kiếm quang băng lam ập tới trong nhái

mắt, vòng qua những ngọn núi.

gặp núi thì phân tách ra, ngung tụ thành từng sợi. Hình thành một kỳ quan, một

cây tia chóp phân tách lan tỏa ra như cành như nhánh, trông rất ngoạn mục và

chấn động. Và quả tã xích bảo vệ vân côn thì tựa như là gốc dễ của cây tia chóp

này, tất cả cành nhánh của cây tia chóp trong nhái mắt tụ tập lại, phóng hết về

phía tã xích. Thế tiến công đó thật sự giống như tia chóp, chỉ lấp lóe, lên trong

dây lát rồi biến mất hoàn toàn. Thử hỏi, ai có thể ngăn cản thế tiến công như

vậy?

Tuy nhiên, quả tã xích tỏa ra hai khí xanh tím nổi trong không trung kia lại

không hề giao động, khi tất cả kiếm quang biến mất, sau một tiếng nổ tung kịch

liệt, nó dường như không hề tồn hại. Lúc này, cơ thể tan nát của cưu hạp mới

ẩm ẩm nện xuống đất, có thể thấy đợt tấn công của mưa kiếm vừa rồi nhanh đến

mức nào. Đám người Minh tăng trên bầu trời vẫn còn trong cơn chấn động, cơn

mưa kiếm vừa rồi đã tránh bọn họ, không hề tấn công họ. Dữu Khánh là người

phản ứng lại đầu tiên.

hắn hết to lên, chạy mau. Tay chỉ về phía quả tã xích không bị hư hại gì, thể

hiện vẫn còn nguy hiểm, rồi lại chỉ về nơi mưa kiếm tập trung. Minh tăng phục

hồi tinh thần, hô lên một tiếng giực, quang xí phóng ra, cho nhảy mắt liền chở

đám người đi xa. Văn khúc chống kiếm xuống đất, thở hồn hền, tựa hồ có chút

thoát lực, với tu vi của ông ta, quả thực quá cật lực để thi triển ra chiều này.

Nam Trúc nhảy đến, vui mừng hỏi, thế nào, thế nào?

giải quyết được chưa? Quả câu sích được tạo ra lần sau nhỏ hơn rất nhiều,

khoảng cách quá xa, gã không thể thấy rõ. Văn khúc lắc đầu, Vân Côn có pháp

bảo hộ thể, không bị tồn hại chút nào. A, Nam Trúc hoảng sợ tim nhảy mạnh

lên. Ở bên trong quả tạ sích, Vân Côn cũng bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, có

khi cơ khóa chặt mục tiêu, Y đã biết được trạng thái của đối thủ. Mặt Y hiện lên

nét cười gần, còn tưởng rằng có cho chống gì.

Hóa ra chỉ là một chiêu thức chỉ có vẻ ngoài, nỏ mạnh hết đà, khiến ta sợ hãi.

Tụ nửa ngày mới ra một chiêu, quá chậm, để bản tỏa cho người kiến thức cái gì

gọi là nhanh. Tiếp chiêu. Sợi roi trong tay y run lên, quả cầu xích lập tức rã ra,

một bóng roi phóng vuốt ra như tia chớp, kéo dài ra phá không vọt đi với tốc độ

vạn dặm trong tích tắc. Đám người Dữu Khánh ở trong quang điều kinh sợ quay

lại nhìn. Nam trúc hết lớn.

Có nên tạm thời trốn đã hay không? Không kịp trốn nữa rồi, nó đã tới rồi. Văn

Khúc ngẩn đầu nhìn chằm chằm bầu trời phía xa. Nam Trúc, vậy phải làm sao

bây giờ? Ôi chào, ta đã nói với ông rồi, để luyện thành chiêu thứ năm đã rồi hãy

đến, nhưng ông không chịu nghe. Văn Khúc đang chống kiếm hung dữ rút

kiếm, gầm lên, tu vi kém xa hắn, muốn chiến, chỉ có thể lấy đạo phá nó. Hai tay

ông ta nắm kiếm dơ lên quá đầu.

nhằm vào không trung chém xuống một kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận