Bán Tiên
Chương 1493: Long thiếu phóng khoáng (2)
mục ngạo thiết nhanh chóng chụp lấy một cánh tay khác của gã, hai người đồng
thời thi pháp kiểm tra. Cuối cùng phát hiện Nam Trúc không có nói dối, tu vi
quả thực đã mất, không còn cảm nhận được chút tu vi nào nữa, nhưng cơ thể
hình như không hề có điều gì khác lạ. Hương Lan Huynh cũng vươn tay tới đẻ
lên đầu gã rồi thi pháp kiểm tra, sau đó hỏi, đã biến thành người bình thường rồi
chứ? Vừa nghe lời này, ba sư huynh địa ngẩn ra.
Nam Trúc chợt cắn rằng, vùng vẫy thoát khỏi sự lôi kéo của bọn hắn, rồi xoay
người lại hướng cổ về phía bọn hắn, nói, cắt ra xem. Không đợi người khác có
phản ứng, hướng Lan huyền đã rỗi đầu ngón tay tới làm dao, trực tiếp dạch một
đường trên lớp da thịt sau cổ gã. Nàng thi pháp tách mở huyết nhục ra xem,
xương cốt trắng bệch, phần kim cốt trước đó quả thực đã biến mất. Vì để chắc
chắn, hướng Lan huyền lại dạch dài vết thương xuống đến cột sống lưng của
Nam Trúc.
khiến Nam Trúc đau đớn kêu gạo ẩm ĩ, máu nhỏ xuống ao nước. Sương trắng lộ
ra, đã hoàn toàn không còn nhìn thấy phần sương kim sắc đâu nữa, hướng lan
huyền thu tay lại, cất lời cảm thán, xem ra đây đúng là nhân tuyền rồi. Quả
nhiên thần kỳ! Nam Trúc, trượt lại xuống nước, than thở, hướng đại hành tẩu,
không cần ra tay tàn nhẫn như vậy nha. Dũ khánh trượt hô lên, lão thất, đừng
nhúc nhích. À! Nam Trúc ngẩn người, quay lưng về phía hắn, hỏi.
Không ai đáp lời, Dữu Khánh chỉ vào vết thương vừa mới cắt ra trên lưng gã,
nhìn thấy vết thương ngâm trong nước đang nhanh chóng khép lại với tốc độ có
thể thấy rõ bằng mắt thường. Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, vết thương dài cả
thước đã biến mất, hoàn toàn lành lặn như thường. Mấy người quay mặt nhìn
nhau, Nam Trúc cũng cảm nhận được sự khắc thường, gã đưa tay ra sau sờ gái
mình, không nhịn được bật thốt lên.
Nam béo, cơ thể có cảm thấy nơi nào không ổn không? Nam chúc quay người
lại, xoay xoay cổ và hai tay, cẩn thận cảm nhận một lúc rồi nói, ngoại trừ không
còn Tu Vi ra, cơ thể cảm thấy rất thoải mái, không thấy có gì không khỏe. Chỉ
có lúc trước, khi Tu Vi bị hút đi thì có cảm giác đau đớn. Bây giờ tinh thần sảnh
khoái, thân thể thoải mái. Hướng lan huyền thoáng im lặng, rồi đứng dậy nói
với dữ khánh, ta đi ra ngoài trong trường, tự ngơi quyết định đi.
Rước lời liền xoay người rời đi. Dữu Khánh nhìn theo nàng rời đi, sau đó quay
lại hỏi, Nam béo, sao định không có việc gì chứ? Nam trúc liếc mắt khinh bỉ,
việc này, ta còn có thể lừa người hay sao? Nhĩ lại thấy cũng phải, xem ra truyền
thuyết quả thực không sai, Dữu Khánh tức thì không do dự nữa, bọn Hắn đã tìm
rất lâu rồi, bây giờ kết quả ở ngay trước mặt. Hắn rất kích động, lập tức cởi bỏ
bội kiếm và mấy thứ khác đặt trên bờ.
Trực tiếp thỏ chân xuống nước rồi trượt người vào trong ao. Mục ngạo thiết
cũng làm theo, ba sư huynh đệ cùng nhau ngâm mình trong nước. Sau khi tiếp
tục ngâm thêm một lúc, Nam Trúc hỏi, vì sao ta chưa gẩy đi chứ? Phải ngâm
bao lâu mới được? Theo suy nghĩ của Gã, mình phải gầy đi thì mới gọi là biến
thành người bình thường. Dữu Khánh, ta làm sao biết được, chúng ta? Vừa nói
đến đây, cổ hắn đột nhiên ngạy lại, mặt đỏ lên, muốn rãi rụa nhưng không thể
nào động đậy.
trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, muốn nói nhưng miệng cũng không thể động
được. Mục ngạo thiết ở bên cạnh cũng không khác, giống như trong nước có ẩn
chứa một loại ma lực cường đại nào đó khiến cho bọn hắn không thể động đậy
và cũng kéo bọn hắn xuống đáy nước. Lúc này hai người đã cảm nhận được sự
đau đớn mà Nam Trúc nói đến. Cảm giác Tu Vi bị cưỡng ép hút ra khỏi cơ thể,
cùng với cảm giác như có thứ gì đó đột nhiên chui vào qua các lỗ chân lông
ngâm trong nước rồi cõ rửa và lưu chuyển trong người.
cảm giác tẩy tinh phạt tủy rất mãnh liệt, và sự đau đớn đi kèm theo cũng khó thể
hình dung. Từng đợt chất thải đen đen đục ngầu được đẩy ra khỏi cơ thể bọn
hắn. Nam Chúc không can thiệp khi nhìn thấy cảnh này, bởi vì gã đã từng chải
qua, gã biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Sau khi hai người đã khôi phục lại khả
năng cử động, bọn hắn cũng ho sạc sụa ngoi lên khỏi mặt nước, leo lên, bờ ho
khăn. Thật vất vả mới trở lại được bình thường, để kiểm tra hiệu quả.
Hai người nói Nam Trúc rạch ra thịt sau cổ bọn hắn ra để nhìn xem, kết quả
sương cốt thực sự đã trở lại bình thường. Trong khi ba người đang thảo luận
xem cần phải ngâm bao lâu thì có một bóng người lướt tới, hạ xuống bên cạnh
bọn hắn, là Anzi. Ba người có chút kinh ngạc, không biết cô ta chạy tới đây làm
gì, bọn hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi, Anzi đã rụt xè hỏi trước, đây là nhân
tuyển ưu. Nam Trúc đùa dỡn, không phải là người cũng muốn ngâm A.
Nào ngờ Anzi lại đưa ra một câu trả lời khiến cả ba người trợn mắt há mồm
sừng sốt, đúng vậy. Sau một lúc yên tĩnh, ánh mắt xịu khánh dừng lại tại miếng
vải bịt mắt của cô ta, dường như đã hiểu được điều gì đó, Hắn nhắc nhở. Người
chắc Hắn cũng đã nghe nói tới, Hắn cũng biết như thế nào gọi là biến thành
người bình thường, cái giá phải trả là toàn bộ tu vi biến thành số 0. Anzi kéo
miếng bịt mắt ra, để lộ một con mắt trống rỗng không có nhãn cầu.
thậm chí cả mý mắt cũng không có. Quả thự nhìn có chút dữ tận và đáng sợ,
đây coi như là câu trả lời của cô ta. Dữ khánh cười khổ, vì dễ nhìn sao. Có đáng
giá không? Azi chậm rãi che miếng bịt mắt lại, nhẹ dọng nói, ta là nữ nhân.
Tiếp đó cô ta lại bổ sung một câu, nghe nói vẫn có thể tu luyện lại từ đầu. Các
người đều không sợ, ta có gì phải sợ? Cô ta đã nói như vậy, ba sư huynh đệ còn
có thể nói gì?
Bọn hắn chỉ có thể mở mắt nhìn cô ta cũng ngơm người vào trong nước, sau đó
bị ma lực kéo vào trong nước, tình hình không khác bọn hắn. Sau khi leo ra
khỏi áo nước, ho khăn một hồi và bình phục lại hô hấp, việc đầu tiên cô ta làm
chính là tháo miếng bịt mắt ra. Con mắt trống rỗng trước đó thực sự đã được
khôi phục, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, cô ta nhìn xung quanh rồi khóc vì quá vui
mừng. Chật chật, rất xinh đẹp nha. Nam chúc thực lòng khen ngợi.
Những người khác không thể không thừa nhận, sau khi khôi phục lại dung mạo,
sắc đẹp của Anzi quả thực không tầm thường, có thể coi là mỹ nhân hiếm có,
thảo nào cô ta rất muốn khôi phục lại. Rất nhanh, từ bên ngoài lại có người nhảy
tới, là Long Hành Vân. Gã chờ lâu không thấy mấy người dữ khánh đi ra nên
tiến vào xem xét tình hình, có một ít quan niệm đã ăn sâu vào trong lòng gã, cứ
đi sát theo cầu thám hoa sẽ không sai. Nhìn 4 người đang ngâm mình ở trong
nước.
Gã tiếp tục bay đến phía cuối, nhìn lướt qua, xem hết cả bầy ao nước rồi mới
quay trở lại, hạ xuống, hỏi, các người ngâm trong đó làm gì vậy? Dữu Khánh,
mọi người đều ở đây cả rồi, còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là ngâm nhân
tuyền. Đây là nhân tuyền. Long Hành vân kinh ngạc, nhìn trước nhìn sau rồi
Kinh thường nói, người cho rằng ta là đứa bé ba tuổi ư. Nói xong Gã ngồi sổm
xuống lấy tay chạm chạm mặt nước.
Sau đó làm ra một việc khiến đám người Dữu Khánh trợn mắt há mồm, ẩm ẩm,
ả, trực tiếp nhảy vào trong ao mà không hề có dấu hiệu nào báo trước. Những
người khác đều trợn tròn mắt sừng sốt, tên ngốc này đang làm gì vậy? Lẽ nào gã
thực sự muốn biến thành người sao? Sau khi ngâm mình trong nước, phát hiện
không có điều gì khác thường, Long Hành Vân càng yên tâm hơn, gã hỏi, bảy
ao này, ao nào là nhân tuyển? Bốn người còn lại nhìn gã như nhìn kẻ ngốc. Dần
dần
Từ phản ứng của bọn hắn, Long Hành Vân nhận ra có gì đó không ổn, nhưng đã
muộn rồi. Gã đột nhiên không thể động đậy và hiện ra nguyên hình, đó là một
con mãng dao có vảy trắng như pha lê. Nó lăn lộn một vòng trong nước, vảy
trên thân rồn dập chốc ra, sau đó chìm xuống nước, rồi có màu đen nổi lên. Bốn
người đang tựa vào cạnh bờ ngâm nước quay mặt nhìn nhau. Một lúc sau, Long
Hành Vân ngoi lên khỏi mặt nước, vừa ho khăn vừa bơi vào.
Thân thể Trần Trùng nằm tựa vào cạnh ao ngây người. Hiện trường im lặng như
chết. Sau đó, có một người đi đến phá vỡ sự yên tĩnh, là Thanh Nha, y cũng
muốn đi vào xem mấy người bên trong rốt cuộc đang làm gì. Y đưa mắt nhìn
qua 5 người đang ngâm mình trong nước rồi cũng lướt sâu vào bên trong để
kiểm tra. Sau khi chạy một vòng, y quay lại, hạ xuống bên bờ ao, hỏi, thám hoa
lang, tại sao lại có 7 ao, ao nào là nhân tuyển. Dữu Khánh thở dài.
chính là ao chúng ta đang ngâm, không phải người cũng muốn xuống ngầm đó
chứ. Thanh Ha hơi giật mình, đảo mắt nhìn qua mấy người, nhìn thấy Lòng
Hành Vân cũng đang ngâm người trong nước, y tức thì cười lạnh nói, đừng có
làm bộ như vậy, ta luôn tự hỏi. Người một mực muốn chạy vào nơi đây, phải
chăng mỗi một ao nhân tuyền này có tác dụng gì đó, và ao mà các người đang
ngâm có phải đem lại lợi ích gì hay không? Nam Chúc bật than một tiếng ôi,
nói, thanh ra, ngài đừng gây náo loạn, đây là nhân tuyền.
Không tin ngài hỏi Long thiếu đi. Long hành vân chậm dãi quay người lại, nỗ
lực bình tĩnh dựa lưng vào bờ ao. Thanh nha, đừng nghe bọn hắn, nếu không có
lợi ích gì, ta xuống đây làm gì. Bốn người Dữu Khánh đồng loạt quay nhìn gã,
kinh ngạc sửng sốt. Long thiếu phóng khoáng. Thanh nha dựng thẳng ngón cái
với gã, há miệng không răng ra cười nói, ta đã biết mấy tên này lén lút như vậy
chính là muốn độc chiếm lợi ích. Nếu đây là nhân tuyền, bọn hắn còn xuống
ngâm mới là lạ.
Y thuận tay tháo chạm thảo đau ra, đặt xuống, sau đó ảo ảo nhảy vào trong
nước
Bạn cần đăng nhập để bình luận