Bán Tiên

Chương 1497: Nhiều thịt (1)

nơi bờ biển, sau khi xác định tình huống, và đầu to đã bay đi truyền tin, hoặc

lãng lại đi loanh quanh quan sát các chuyện to to nhỏ nhỏ xảy ra ở vùng này.

Phía bên dữ khánh đột nhiên liên lạc với gã thường xuyên và gần nhau như vậy,

rõ ràng là muốn nắm bắt được tình hình chi tiết để dễ đưa ra quyết sách gì đó.

Theo khoảng cách thời gian truyền tin, gã có thể đoán ra được, đám người thám

hoa lang đã lẻn đến gần đây, kết hợp với chuyện vân côn rời đi, gã đoán rằng đó

có thể là kế điệu hổ ly sơn.

Vừa mới đi loanh quanh được một lúc, Gã nhìn thấy mấy con phi xí tứ cước xà

từ trên trời lao xuống, hướng về khu vực giam giữ. Hoặc lãng đoán rằng lại có

người bị bọn họ bắt giữ, Gã không khỏi chú ý tới. Khi nhìn thấy, Gã lập tức

sừng sốt, tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, Gã nhìn hơn phạm nhân đang bị áp

dài, vóc người đó, và cái hát hổ lô bên hông, không sai, chắc chắn là Nam Trúc.

Gã kinh ngạc, tên mập này không phải đi chung với đám người thám hoa lang

sao.

Tại sao lại bị bắt tới đây chứ? Điều này khiến cho Gã có chút lo lắng, lỡ như tên

mập này không chịu đựng được mà khai ra Gã, chẳng phải Gã sẽ gặp họa sao,

Gã lập tức bước nhanh đến. Ngay trước khi Nam Trúc bị giam vào lồng giam

tạm thời làm ra, hoắc lãng đứng chặn trước cửa vào, hỏi, bắt ở đâu vậy? Tại sao

chỉ có một tên? Nam Trúc đã bị đánh biến dạng khuôn mặt, vừa nhìn thấy Gã,

đôi mắt sương phủ chỉ còn lại hai khe hẹp nỗ lực mở to ra một chút.

Lộ ra ánh sáng hy vọng. Người cầm đầu đội áp giải nhìn thấy là Gã, liền hư một

tiếng, ta cần phải báo cáo cho người sao. Hoắc lãng hơi cao mày, vừa nghe liền

biết là người nghiêng về bên phía Phổ Nhạ, nhưng Gã vẫn giữ bình tĩnh nói, tên

mập này là ai vậy. Người cầm đầu nói, không biết, thẩm vấn xong tự nhiên sẽ

biết. Tránh ra đi. Nghe nói vậy, Hoắc lãng biết đám người này không biết thân

phận của Nam Trúc, Gã thoáng thở phào nhẹ nhóm.

Chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Gã lập tức chầm giọng nói, việc bát

sư Nghiệt Lọt Lưới đã được giao cho Kha Mật đại nhân xử lý, giao người này

cho ta thẩm vấn. Người cầm đầu nói, người không quyết định được, gọi Kha

Mật tới đi. Rút lời liền dơ tay để hoác lãng ra. Hoắc lãng nhân cơ hội này dùng

ánh mắt ra hiệu cho Nam Trúc, ý bảo cố gắng chịu đựng, gã ta sẽ nghĩ biện

pháp giải cứu. Nam Trúc khập khiễn khẽ gật đầu, ngay sau đó liền bị đẩy mạnh

vào trong lồng sắt.

Hoắc lãng nhanh chóng trở về nơi ở của mình, lo lắng đi tới đi lui, đầu to vừa

mới rời đi truyền tin, phải chờ đầu to quay lại mới có thể gửi tin tức nam béo bị

bắt về cho đám người thám hoa lang. Nhưng căn cứ kinh nghiệm trước đó, vị trí

mấy người thám hoa lang hẳn là cách đây không xa, đoán chừng chẳng bao lâu

đầu to sẽ quay lại. Gã cũng rất lo lắng bởi khà mật có thể trở về bất cứ lúc nào.

Kết quả đúng như Hoắc lãng dự đoán, không chờ quá lâu.

Gã liền thấy đầu to vù vù bay trở về. Gã đâu dám trần trừ, trước tiên hỏi thăm

đầu to mang tin tức gì về, sau đó nhanh chóng nói cho nó biết thông tin Nam

Trúc bị bắt. Mâu chốt là hỏi thăm mấy người Dữu Khánh xem có chuyện gì xảy

ra, gã nên làm gì bây giờ. Đầu to chưa bao giờ bận rộn như vậy, nó lại vù vù

bay đi. Cuối cùng cũng đã truyền đi tin tức khẩn cấp, hoặc lãng lại chạy đến nơi

giam giữ tù nhân, gã lo lắng cho sự an toàn của Nam Trúc.

và cũng lo lắng Nam Trúc sẽ khai ra gã. Gã không biết Nam Trúc có phải là một

kẻ cứng sương hay không, dù sao hai bên tiếp xúc nhau chưa nhiều. Khi gã đến

nơi, Nam Trúc bị chói trên giá cha tấn đã bị đánh cho biến dạng, trên mặt đất có

một vũ máo, và vẫn đang bị vung doi quất bốp bốp không ngừng, xen lẫn với

tiếng gào thảm thiết của Nam Trúc. Trên thực tế, việc cha tấn cũng chỉ vừa mới

bắt đầu không bao lâu, nhưng nhìn cảnh tượng này, quả thực ra tay rất tàn nhẫn.

dừng tay, hoác lãng cứng ép sông vào lồng giam, có phần nô nóng. Người phụ

trách cha tấn tên là Lão Xà, là một người đàn ông có làn da mềm mại, trắng

trẻo. Y đang cầm quả hát hổ lô, một con mắt nheo lại nhìn vào bên trong, đó là

trái hát hổ lô của Nam Trúc. Tay kia thì đang đùa nghịch một trái kim châu, đó

chính là trái cây bằng vàng mà Nam Trúc hái ra từ kim khư. Tiếng cuốt doi

dừng lại, Lão Xà quay đầu lại nhìn hoác lãng, hơi nhíu mày hỏi.

Người chạy vào đây làm gì? Hoắc lãng cả rận nói, các người đang làm gì vậy?

Nam Trúc duyên gì đau đớn, cố gắng mở mắt ra, cảm giác như nhìn thấy được

một vị cứu tinh. Lão xà cười ha ha nói, người nói xem ta đang làm gì? Thẩm

vấn đó. Mắt mù, không nhìn thấy sao? Hoắc lãng chầm giọng nói, chuyện truy

bắt dư nghiệt lọt lưới đã giao cho Kha Mật đại nhân xử lý, người không biết hả?

Lão xà câu mày hỏi.

Lẽ nào người khác nhìn thấy dư nghiệt lọt lưới thì không thể bắt sao? Người

nào bắt được, người đó thẩm vấn đầu tiên, có vấn đề gì sao? Hoắc lãng không

dông dài với y, gã chỉ và nam chúc, ta đã nói rồi, phải giao người này cho khà

mật đại nhân thẩm vấn. Ta chính thức nhấn mạnh lại lần nữa, đây là tội phạm

quan trọng, nhất định phải để khà mật đại nhân thẩm vấn. Tội phạm quan trọng

Hắn ư Một tên mập mạp hoàn toàn không có tu vi, lẻ loi một mình này ư.

Lão xà quay đầu lại nhìn chầm chầm Nam Trúc, quan sát kỹ càng từ trên xuống

dưới một lượt, rồi quay lại nói với Hoắc lãng, được thôi, ta trái lại muốn thỉnh

giáo xem, tên này là tội phạm quan trọng thế nào, hắn là ai vậy. Hoắc lãng thực

sự đã bị y hỏi chúng máu chốt, không phải gã không biết thân phận của Nam

Trúc, mà là muốn lợi dụng sự thiếu hiểu biết của những người này để chui chỗ

chống, nếu để cho Nam Trúc rơi vào trong tay đám người biết chuyện như Phổ

Nhạ.

chỉ sợ Gã còn không có cơ hội để tiếp cận. Gã chỉ có thể cứng miệng nói, ta

không cần phải nói cho người. Kha mật đại nhân sẽ xử lý việc này. Ta cảnh báo

người, nếu người làm cho tên này không sống được, khiến manh mối quan

trọng bị cắt đứt, các người hãy cẩn thận với cái đầu của mình. Rứt lời liền hư

một tiếng, thấy những người này đã bị hù dọa, biết bọn họ không dám hành

động thiếu suy nghĩ nữa, Gã liền phất tay áo rời đi. Gã không thể một mực ở lại

nơi này mãi.

Gã phải chờ đầu to đem hồi âm trở về, gã sợ mình chạy lung tung đầu to sẽ tìm

không được. Hiện nay Gã không thể tự tiện đưa ra quyết định đối với trường

hợp của Nam Trúc. Vì, nhổ ra một ngụm nước bọt, lão xà ném quả hổ lô trên

tay xuống, đột nhiên nhắc chân đạp xuống, tột, trực tiếp đạp nó nát thành nhiều

mảnh, y hùng hùng hổ hổ hỏi những người khác, nghe nói tên họ khá đó ở bên

ngoài là ma đầu gì đó. Hắn vẫn một mực truy bắt người về thẩm vấn.

Các ngươi thấy hắn đã từng thẩm vấn ra được tội phạm nào quan trọng không?

Lập tức có người khác phụ họa theo, tên mập mạp phế vật này làm sao có thể là

tội phạm quan trọng được. Tội phạm quan trọng rất thông minh. Nghe nói ngay

cả thượng tiên Đích Thân xuất thủ cũng thất bại. Có người khác hư lạnh nói, tự

cao tự đại đè tới trên đầu chúng ta, bất kể hắn làm ma đầu gì đi nữa, cũng đừng

hòng đè ép được Phổ Nhạ đại nhân. Mấy người đồng loạt vật đầu tá nồng. Rất

rõ ràng,

Việc phổ nhạ bất mãn với Kha Mật đã không phải là điều gì bí mật, đối với Kha

Mật, một kẻ đến từ bên ngoài, có thể tưởng tượng được thái độ thiên vị của đám

người này. Mặc dù nói như vậy, lão xà vẫn không dám trực tiếp giết chết Nam

Trúc, dù sao hoắc lãng cũng đã nói ra như vậy rồi. Y đi tới trước mặt Nam Trúc,

nhìn chằm chằm Nam Trúc. Mà Nam Trúc thì thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm

quả hố lô bị đạp vỡ trên mặt đất, khóe miệng giật giật, không biết có phải vì đau

đớn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận