Bán Tiên

Chương 1502: Ăn rồi ư? (2)

Đầu to vù vù lướt tới, hạ xuống bờ vai Dữu Khánh. Dữu Khánh lập tức bứt một

chiếc cho đầu to. Nội dung hiện ra khiến mấy người chủ cột cảm thấy không

hiểu ra sao, Hoắc lãng nói tình hình thay đổi, cần phải gặp mặt cho đổi trực tiếp

với bên này. Biến cố bất thường này khiến mấy người có phần cảnh giác, nhưng

chuyện cứu người quan trọng, bọn hắn không có thời gian để kéo dài, đành phải

nói đầu to đi thông báo địa điểm gặp mặt cho Hoắc lãng.

địa điểm gặp mặt không phải ở đây mà ở trên ngọn núi phụ cận. Bọn hắn dù sao

phải có chút phòng bị, đề phòng có gian trá, ngoại trừ mấy người chủ cột xa,

những người còn lại đều ẩn nấp tại chỗ. Khoảng cách không xa, tin tức qua lại

rất nhanh, không bao lâu, đầu to đã chuyển địa điểm gặp mặt tới cho hoắc lãng.

Mấy người nấp tại nơi kín đáo âm thầm quan sát, sau khi xác nhận không có

vấn đề gì, mấy người mới xuất hiện gặp mặt gã. Vừa chạm mặt, dữ khánh lập

tức hỏi.

có chuyện gì vậy? Rất khó để cung cấp được vị trí chính xác của Nam Trúc sao?

Đã xảy ra chuyện, Nam Trúc đã bị Phổ Nhạ ăn thịt. Hoắc lãng không dám giấu

giến, biết rõ nói vòng vo vào lúc này sẽ khiến người ta phản cảm, lập tức sức

khoát kể lại chuyện đã xảy ra. Làm sao có thể? Dữu Khánh đầy kinh ngạc, khó

thể tin nổi, không thể tiếp nhận được kết quả này, sắc mặt trong nháy mắt liền

trở nên tái nhợt.

Đây là đạo lý thường xuyên đi dọc bờ sông sẽ khó tránh được ướt xảy ư. Rọng

nói và những hình ảnh của Nam Trúc lướt qua tầm trí hán. May mà mục ngạo

thiết không cùng theo tới đây, nếu không, Y nhất định cũng không thể tiếp nhận

tin tức này. Đã bị ăn thịt. Văn khúc cũng có chút khó thể tin nổi, lẩm bẩm, xem

ra lần này hán thật sự bị ăn thịt rồi. Tên mập này tại sao lại cứ bị ăn thịt như vậy

chứ? Có lẽ là vì làm ra quá nhiều chuyện thiếu đạo đức.

20:08

Hướng Lan huyên và Minh Tăng cũng nhìn nhau không nói nên lời, nghĩ như

thế nào cũng không ngờ Nam trúc lại chết theo cách này. Không đúng! Dữu

Khánh đột nhiên như giật mình tỉnh lại, nói to, Nam béo hẳn sẽ không chết. Mọi

người đồng loạt quay nhìn Hắn, biết rõ bọn Hắn quan hệ thân thiết, cho rằng

Hắn không thể tiếp nhận được thực tế đó. Trong mắt hướng Lan huyên toát

Gianess đồng cảm, thở dài, thám hoa lang. Dữu Khánh nhắc tay ngăn cả nàng

nói tiếp, Hắn nhìn chầm chầm và hoắc lãng hỏi.

Người tận mắt chứng kiến hắn bị ăn rồi hả? Hoắc lãng hơi giật mình, lắc đầu trả

lời, không, nhưng chắc hắn không sai. Không sai cái giám. Dữu Khánh trực tiếp

chửi ẩm lên, nghe lập tức nói với mọi người, Nam béo là người thế nào, đó là

người từng làm nhục vân côn, phổ nhạ cũng biết Nam béo. Thử hỏi nếu phổ nhạ

nhìn thấy Nam béo, cô ta làm sao có thể ăn thịt hắn, có muốn ăn cũng không thể

nào ăn vào lúc này, ít nhất phải chờ sau khi hắn không còn giá trị gì nữa.

đúng không? Hoắc lãng mờ mịt. Người khác chầm ngầm suy nghĩ, có người khẽ

gật đầu, nói chung biểu hiện đều tán đồng với những lời này. Hướng Lan Huyên

lập tức hỏi Hoắc lãng, theo lời người nói, liệu có phải bọn họ không ưa người

của Kham Mật cho nên cố ý lừa người hay không? Hoắc lãng do dự nói, ta

không biết, nhưng ta cảm thấy những kẻ đó không giống đang thông đồng với

nhau để lừa gạt ta. Văn khúc đột nhiên lên tiếng, vậy thì chúng ta đi, xác nhận

đi. Chúng ta.

Hướng Lan Huyên không hiểu, khi nói những lời này, đối phương nhìn chầm

chầm vào nàng, vì sao lại là chúng ta, không phải là để cho hoác lãng đi xác

nhận sao. Văn khúc, không phải người muốn thử xem chúng ta liên thủ với

nhau thì có thể cầm chân phổ nhã bao lâu sao. Thừa dịp vân côn vắng mặt,

chúng ta đi thử xem. Chúng ta xuất hiện, trực tiếp hỏi phổ nhã xem nam béo

sống hay chết, cô ta chắc hẳn sẽ cho biết sự thật. Dữu Khánh nghe vậy rất vui

mừng.

Hắn biết hiện tại Văn Khúc không muốn chơ chọc Phổ Nhạ, lúc trước đã công

khai bày tỏ thái độ, lần này ông ta chịu đi. Hoàn toàn là vì cứu Nam Trúc, chỉ

khi biết rõ tình hình thì mới có thể nghĩ cách cứu người, Hắn lập tức chắp tay

nói, ta ơn tiền bối. Văn Khúc, không cần phải cảm tạ, ta nhận được lợi ích từ

Nam béo, coi như là trả ơn tình. Ông ta quay đầu nhìn minh tăng, chỉ hai người

chúng ta là chưa đủ, người phải chuẩn bị tinh thần nghe theo tín hiệu của chúng

ta.

sẵn sàng dùng Thiên Dực lệnh gấp rút đến tiếp ứng. Kim cương hộ thể đại pháp

của ngươi cũng có thể phát huy tác dụng tại thời khắc màu chốt. Aji Đà Phật

Minh tự chắp tay kho m người, xem như đồng ý. Đi thôi. Văn khúc lên tiếng

gọi, rồi bay đi trước, nói làm liền làm, không chút nào lề mề. Hướng Lan huyên

lập tức bay theo. Dữu Khánh chắp tay đứng tiễn từ xa. Phía sau những rãi núi

cao sừng sững là biển rộng sóng biếc với bãi cát dài.

hai cây cột đá khổng lồ giống như thủ vệ to lớn, và Phổ Nhạ ngồi xếp bằng bên

trên là người thủ vệ thực sự. Trên trời có mây, phía dưới là biển, gió phần phật

thổi qua, Phổ Nhạ nhắm mắt đả tọa ở giữa đột nhiên mở mắt ra. Nhìn thấy hai

bên đột nhiên xuất hiện động tính đánh giết, một lượng lớn phi xí tứ cước xả

đang bay lượng tuần tra bị rơi xuống. Có hai người từ hai bên đánh tới, không ai

có thể ngăn cản, chẳng mấy chốc ho đã song song lơ lửng đối diện với cô ta.

Đó chính là văn khúc và hướng lan huyên. Đám nhân viên bài lượn tuần tra

xung quanh rõ ràng đã bị kinh sợ, mặc dù vây quanh nơi này nhưng không kể

nào dám tới gần. Bên trong căn nhà gỗ phía trên một cây cột đá khổng lồ khác,

động tính đánh nhau đã kinh động đến lây hoa, bà ta chỉ thoáng thò đầu nhìn

qua liền sợ hãi vội vàng rút vào trong nhà. Bà ta biết mình không thể ngăn cản.

Hướng lan huyên liếc mắt nhìn thấy liền cách không tung một trường, ầm, nhà

gỗ ở phía xa vỡ tan.

Lê Hoa phun máu bay ra, kinh hoảng nhào vào ẩn nấp trong biển. Phổ Nhã

không đi cứu Lê Hoa mà nhìn chầm chầm văn khúc, cô ta đã có nghe nói, người

này suy t chút nữa chém giết Vân Côn Thượng Tiên. Mặc dù Vân Côn nói rằng

người này đã không còn đáng lo ngại và thấy đối phương không còn hai tay,

nhưng cô ta vẫn không tránh khỏi cảm thấy thấp thỏng bất an. Thử hỏi không có

chút tự tin, làm sao dám chủ động chạy đến đây đối mặt. Thua người không

thua khi thế, cô ta chậm rãi đứng lên.

Nhìn xuống hai người, quá to, thật can đảm, dám đến đây chịu chết. Hai người

lơ lửng trong không chung lại bay cao lên, sau khi đôi mắt đã ngang nhau,

hướng Lan huyền cũng thì pháp hết to, nam béo đâu, rao ra đây. Phổ Nhạ bị câu

hỏi này làm cho sừng sốt, cô ta hỏi ngược lại, nam chúc. Hướng Lan Huyên và

Văn Khúc nghiêng đầu nhìn nhau, đều nhận ra được sự không ổn từ trong câu

hỏi của đối phương, người ta không cần phải diễn xuất như vậy với bọn họ. Nếu

là như thế…

Hướng Lan Huyên dức khoát hỏi thẳng, người không biết thủ hạ của người đã

bắt được nam béo ư? Phổ nhạc ngạc nhiên, thủ hạ của mình bắt được nam béo,

tại sao lại không có ai báo cáo cho mình? Cô ta đảo mắt sang hai bên nhìn đám

người điều khiển phi xí tư cước xà, lập tức có người hiểu ý không chế phi xí tư

cước xà bay đi, đã đi tìm hiểu thông tin. Hai người văn, Hướng tự nhiên cũng

chú ý thấy, tình huống này cũng khiến hai người cảm thấy không ổn cho số

phận của nam chúc.

Hướng Lan huyên lại hỏi thăm giò, thù hạ của người đưa nam béo cho người

làm đồ ăn. Người không biết sao? Nghe câu hỏi này, sắc mặt Phổ Nhạ lập tức

biến đổi, cô ta nhớ tới món ăn kết hợp chay mặn vừa mới ăn cách đây không

lâu. Cô ta vô thức nhất tay ôm lấy bụng mình, mình đã ăn nam béo rồi ư? Nếu

thật sự là như thế, sau này làm sao giải thích được với Thượng Tiên? Hai người

văn, hướng cũng biến đổi sắc mặt, Đại Khái đã nhận ra được.

Phổ Nhạ tự hồ hoàn toàn không biết tình hình. Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy

không đúng, cảm thấy Phổ Nhạ giống như đang diễn kịch, bởi vì sắc mặt Phổ

Nhạ trở nên cực kỳ khó coi. Môi tráng bệch, 5 ngón tay xét chặt bụng, tiếp đó

tròng mắt đột nhiên chìm vào trong viên mắt, thân thể khổng lồ đột nhiên khô

quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận