Bán Tiên
Chương 1161: Chạy mất rồi (2)
mũi ngửi ngửi, ngay vào lúc này, phía xa xa có âm thanh “Cô cô” gấp gáp
truyền đến, từ xa đến gần.
Không ít Phệ Linh hào khi nghe được những âm thanh đó thì có phản ứng khá
mạnh, Tri Linh đại thánh lắng nghe một chút rồi cất tiếng hừ lạnh, nói với
Phượng Tàng Sơn: “Đám người A cha ngươi quả nhiên đã tìm tới rồi, đang ở
trước sào huyệt của chúng ta. Bây giờ ta muốn ngươi trở về bên cạnh bọn họ.”
Phượng Tàng Sơn vô cùng lo sợ, “Về bên cạnh bọn họ ư?”
Cho đến tận bây giờ, chuyện nằm vùng không hề dễ dàng có được kết cục tốt.
Tri Linh đại thánh: “Ta đã dùng thân phận ‘Nhất Chi Hoa’ để lừa gạt bọn họ,
những người khác nói gì đều khiến bọn họ hoài nghi, ngươi thì khác, A cha của
ngươi ở trong đó.”
Phượng Tàng Sơn lo lắng nói: “Đám người tên mập đó đã trốn thoát, lỡ như
chạm mặt nhóm người A cha ta, ta sẽ lập tức bị bại lộ, e rằng ngược lại sẽ làm
lỡ chuyện của Đại thánh.”
Kỳ thực chính là không muốn mạo hiểm quay lại đó.
Tri Linh đại thánh: “Cho nên phải dụ bọn họ rời đi, không để cho hai nhóm có
cơ hội chạm trán. Sau khi quay lại đó, ngươi không cần phải làm gì cả, chỉ cần
nói cho bọn họ một thông tin, nói là ta đã đi ‘Sa hải’.”
Phượng Tàng Sơn không hiểu, “Biển cát ở nơi nào?”
Tri Linh đại thánh: “Ngươi chỉ cần nói như vậy, lão già gọi là ‘Dã Tiên’ kia tự
nhiên sẽ biết.” Y ném quả hắc hồ lô trong tay lại cho gã ta, “Thưởng cho ngươi
món bảo vật này.”
Sở dĩ ban thưởng vật này cho gã ta là bởi vì bảo vật này mặc dù tốt, nhưng đối
với đặc tính tu hành của loại quái vật bọn y, nó không có tác dụng gì lớn.
Dã Tiên mà y nói tới lúc này đã quang lâm sào huyệt Phệ Linh hào giữa vách
núi đá. Khi đi tới đây, nói đúng hơn là trước khi đến nơi đã phát hiện thấy
không thích hợp.
Trên đường đi, đoàn người phát hiện thấy Phệ Linh hào chui luồn lung tung
khắp nơi, không biết đang làm cái gì, nhưng vì đám quái vật đó rất cứng miệng,
chỉ trung thành với “Vương” của mình, khi bị bắt, có chết cũng không chịu thổ
lộ nguyên nhân.
Khi bọn họ giết đến sào huyệt này, mới phát hiện gần như đã là vườn không nhà
trống.
Điều này làm cho bọn họ nhận rằng nơi đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, vì
vậy bọn họ liền lục soát khắp vùng này.
Kết quả có thể tưởng tượng được, dưới sự cố ý sắp xếp của Tri Linh đại thánh,
nhóm người thành công gặp được Phượng Tàng Sơn đang bị Phệ Linh hào bắt,
Phượng Kim Kỳ tự nhiên liền xông ra ngoài cứu con, Liệt Nhật Kim Hoàn tung
hoành một trận, quái vật bị đánh giết phải gào thét hỗn loạn chạy trốn.
Khi nhóm người hạ xuống một chỗ vách núi, Phượng Kim Kỳ mới kiểm tra
thân thể con trai mình, cởi bỏ cấm chế trên người nhi tử, Hướng Lan Huyên
nhìn chằm chằm hắc hồ lô bên hông Phượng Tàng Sơn, dò hỏi: “Quả hồ lô của
Nam Trúc tại sao lại ở trên người của ngươi, bọn hắn đâu rồi?”
Phượng Tàng Sơn than thở: “Bọn hắn đã chạy thoát rồi, ta không may, bất hạnh
rơi vào trong tay bọn chúng.”
“Đã chạy thoát rồi?” Có mấy người đồng thanh thốt lên, tựa hồ đều thể hiện sự
nghi ngờ.
Không phải nói những người khác, ngay cả Phượng Kim Kỳ cũng nhịn không
được hoài nghi, “Bọn hắn làm sao có thể thoát khỏi tay tên Yêu vương đó?”
Phượng Tàng Sơn giải thích: “A cha, khi đến nơi này, ta mới phát hiện ra A Đao
còn sống. Hóa ra, ngay từ đầu A Đao đã rơi vào trong tay bọn chúng, vì để sống
sót, A Đao đầu hàng đám quái vật đó. Sau khi bắt chúng ta về đây, tên Yêu
vương đó ném chúng ta xuống giam giữ dưới lòng đất. Thám Hoa lang nói ta
nghĩ cách thuyết phục A Đao, ám sát tên canh giữ…”
Sau những lời bịa chuyện giết bảo vệ, về cơ bản, gã kể lại đại khái những sự
thực đã xảy ra, chỉ là gã ta đã thêm cả mình vào trong đội ngũ chạy trốn, mô tả
mình thành một thành viên trong đó.
Gã ta không có cách nào không nói ra sự thật, nếu không sẽ khó có thể giải
thích được với thực lực của mấy người Dữu Khánh thì làm thế nào có thể chạy
thoát khỏi tay cao thủ chân tiên.
Nghe nói Dữu Khánh lại lừa gạt được hai tên Yêu tu Phệ Linh hào dẫn bọn hắn
nghênh ngang vượt qua bầy yêu đi ra ngoài, là nghiêm chỉnh được Phệ Linh hào
đưa tiễn đi ra, Hướng Lan Huyên nhịn không được bật cười, đôi mắt sáng ngời
lấp lóe vẻ phấn khích, mắng, “Đọc sách nhiều không tốt, thật xấu xa, chỉ học
một bụng ý nghĩ xấu. Trốn đi kiểu như vậy, không phải sẽ khiến Tri Linh đại
thánh kia tức chết sao.”
Ô Ô khẽ gật đầu, tặc lưỡi chậc chậc cảm thán: “Coi như là có dũng có mưu,
không phụ thanh danh tài tử đệ nhất thiên hạ.”
Xích Lan các chủ hơi lộ vẻ trầm ngâm, bà ta vô thức lấy con trai mình ra so
sánh, cảm thấy chênh lệch giữa hai người bọn hắn thật là lớn, không khỏi buông
tiếng khẽ thở dài.
Ánh mắt Thiên Vũ lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiếp sau đó kể về việc Nam Trúc dường như có nắm một kiện bảo vật trong tay,
nhưng có vẻ không quá hiệu nghiệm, nhìn thấy bầy yêu đã đuổi kịp, vì để yểm
hộ mọi người thoát thân, Phượng Tàng Sơn đã chủ động làm người dụ địch,
giúp những người khác có thời gian chạy đi, dẫn đến sau đó bị bắt. Về sau, khi
Tri Linh đại thánh chạy tới hỏi quang điểu giúp bọn hắn chạy trốn là cái gì, gã
ta mới biết được đám người Dữu Khánh đã chạy thoát nhờ vào một kiện pháp
bảo thần kỳ.
Nghe kể xong, Thiện Tri Nhất không khỏi kinh hô, “Thi triển pháp bảo gì mà có
thể thoát được tốc độ truy đuổi của chân tiên chứ?”
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến tốc độ bỏ chạy của Tri Linh đại thánh trong tình
thế cấp bách, đó còn là trong tình huống thực lực của Tri Linh đại thánh bị
“Phục ma chân ngôn” áp chế.
Biết được mấy tên đó còn sống, thần sắc của Hướng Lan Huyên cuối cùng cũng
được thả lỏng, nàng tin tưởng lời nói của Phượng Tàng Sơn, bởi vì nàng biết rõ
quang điểu đó là thứ gì, căn cứ vào thông tin nàng biết được khi cạy miệng của
đám người tại Thiên Tích sơn trước lúc diệt khẩu, kiện bảo vật hư hại đó quả
thực không linh cho lắm, khi được khi không, nàng ra tay thử điều khiển nhưng
không được, cho rằng nó đã thực sự hỏng rồi, cho nên mới không cần, không
ngờ nó vẫn còn sử dụng được.
Dã Tiên với mái tóc dài tung bay lất phất bỗng nhiên mở miệng, “Đó là pháp
bảo ra vào Bồng Lai sơn, tên là ‘Thiên Dực lệnh’. Khổ hải vô biên quay đầu là
bờ, Bồng Lai sơn ở trong Khổ Hải, người không đủ tu vi, không dễ qua lại,
‘Thiên Dực lệnh’ này chính là pháp bảo của Bồng Lai sơn dùng để đưa tiễn
khách.”
Vừa nghe nói như vậy, đa số mọi người đều rơi vào trầm mặc, tự hỏi không biết
vị Thám Hoa lang đó lấy được bảo vật này từ đâu?
Đều đang âm thầm suy nghĩ về việc có được bảo vật này ý nghĩa như thế nào,
ngay cả cảnh giới Chân tiên cũng không đuổi theo kịp, vậy chẳng phải là đụng
phải bất kỳ nguy hiểm nào đều có thể kịp lúc thoát đi sao?
Khi phát giác thấy vẻ mặt mọi người có biểu hiện dị thường, Hướng Lan Huyên
tức thì cau mày, cảm thấy lo lắng cho đám người Dữu Khánh.
Dã Tiên không để ý bọn họ đang suy nghĩ cái gì, ông ta lên tiếng hỏi Phượng
Tàng Sơn, “Tên yêu đó ở đâu?”
Phượng Tàng Sơn: “Không biết, khi mọi người vừa tới đây, lão yêu đó hình như
đã nhận ra được, trước khi hắn rời đi, ta mơ hồ nghe thấy hắn dặn dò tiểu yêu
cái gì đó, hình như đi đến một nơi tên là ‘Sa hải’ để chữa thương.”
“Sa Hải?” Dã Tiên dường như có điều suy nghĩ, rồi chậm rãi nói: “Vậy thì đi Sa
Hải đi.”
Quang điểu biến mất trong không trung, đám người Dữu Khánh từ trên trời đáp
xuống, hạ xuống trên đĩnh một ngọn núi cao.
Một tay ôm Hướng Chân đang hôn mê, sau khi không phát hiện thấy có gì bất
thường ở xung quanh, Dữu Khánh thở phào một hơi, nói: “Bây giờ hẳn là không
có dễ dàng tìm được chúng ta nữa rồi?”
Nam Trúc cầm chiếc lệnh bài lồi lõm lỗ chỗ đặt lên miệng, “Chụt”, gã hôm nó
một cái thật mạnh, lau lau xoa xoa lên lớp áo lông da thú, rồi mới nhét vào
trong áo cất giữ kỹ. Sau đó gã ta giương mắt nhìn xung quanh hỏi thăm: “Đây là
là đâu a?”
Quỷ mới biết rõ đây là nơi nào, không một ai ở đây có thể trả lời được, tốc độ
của Thiên Dực lệnh thực sự quá nhanh, nhanh đến mức bọn hắn căn bản không
thấy rõ được các dấu mốc chỉ đường trên mặt đất, bây giờ, đừng nói là hỏi bọn
hắn đang ở đâu, ngay cả muốn trở về bọn hắn cũng không biết phải đi như thế
nào.
Chẳng bao lâu, mấy người đều nhận thấy được tình cảnh bây giờ.
Phượng A Đao hỏi bọn hắn, “Còn có thể tìm được tộc trưởng không?”
Dữu Khánh cười khổ, “Sợ là khó như biển rộng tìm kim, cũng không biết thế
giới này đến cùng rộng lớn đến đâu.”
Nam Trúc hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng không thể ở lại mãi nơi
này a, đi đâu đây?”
Dữu Khánh: “Tìm cách trở lại chỗ lối ra đi. Nếu bọn họ muốn rời đi, chắc hẳn
cũng phải đi qua đó.”
Nam Trúc nghi ngờ hỏi: “Dù sao cũng đã vào đây rồi, cứ như vậy rời đi sao?
Chúng ta không tìm Thiên tuyền nữa à?”
Vẫn còn mong nhớ Thiên tuyền ư? Dữu Khánh vừa định lên tiếng răn dạy gã,
trước hết nên nghĩ cách làm sao để sống sót đi, ai ngờ Phượng A Đao lại đột
nhiên nói ra, “Ta biết vị trí đại khái của ‘Thiên tuyền’ thực sự.”
“Cái gì?” Nam Trúc thất thanh quay nhìn gã ta.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng kinh ngạc nhìn gã ta chăm chú.
Phượng A Đao có thể hiểu được sự nghi hoặc của bọn hắn, gã ta giải thích:
“Sau khi rơi vào trong tay Phệ Linh hào, ta từng đề cập tới Thiên tuyền với
chúng nó. Khi nghe ta nói xong, chúng nó cười nhạo chúng ta. Theo chúng nó
nói, tiên tuyền thực sự ở tại một nơi tên là ‘Sa hải’, đó là một sa mạc lớn đường
kính đến tám trăm dặm, tiên tuyền nằm yên ở phía dưới sa mạc đó.
Chúng nó nói ở trong truyền thuyết, nơi đó vốn cũng là một nơi cây cối xanh
tươi, nhưng khi tiên tuyền xuất hiện, nó hút khô linh khí ở khu vực đó, dẫn đến
nơi đó từ từ bị biến thành sa mạc, rồi đến bây giờ không có một ngọn cỏ nào.
Hầu hết đám Phệ Linh hào chúng nó cũng chưa từng nhìn thấy tiên tuyền như
thế nào, chúng nói nó bị phong ấn ở trong sa mạc, ngoại trừ Tri Linh đại thánh
ra, người khác muốn tìm cũng tìm không được, chúng nói chúng ta đừng có si
tâm vọng tưởng nữa.”
Danh sách chương
- Chương 46: Hỏa Tất Xuất
- Chương 47: Bồi thường gấp đôi
- Chương 48: Đánh dấu chỉ đường
- Chương 49: Cổ Tiêu rừng già
- Chương 50: Thỉnh giáo
- Chương 151: Bắt thăm
- Chương 152: Giáo huấn
- Chương 153: U Giác Phụ
- Chương 154: Thám Hoa
- Chương 155: Bỏ văn theo võ
- Chương 156: Phía nam có trúc
- Chương 157: Đi qua
- Chương 158: Lời nói có uy tín
- Chương 159: Khinh bỉ
- Chương 160: Niềm vui bất ngờ
- Chương 161: Thế nào lại là ngươi
- Chương 162: Trao đổi ổn thỏa
- Chương 163: Bội bạc
- Chương 164: Nhận sai
- Chương 165: Kỳ hạn thuê mướn một năm
- Chương 166: Đánh cướp
- Chương 167: Chạy rồi
- Chương 168: Leo tường
- Chương 169: Ám muội
- Chương 170: Người hảo
- Chương 171: Đi xa
- Chương 172: Ứng tuyển
- Chương 173: Tuyển dụng
- Chương 174: Vài phần kính trọng
- Chương 175: Khách không mời mà đến
- Chương 176: Đồ cưới
- Chương 177: Chợt gặp
- Chương 178: Có chỗ dựa vào
- Chương 179: Có phần không hiểu
- Chương 181: Động khẩu
- Chương 182: Quỷ dị
- Chương 183: Thoát thai
- Chương 184: Không đường để đi
- Chương 185: Tìm được rồi
- Chương 186: Cừu nhân gặp mặt
- Chương 187: Lại biến mất
- Chương 188: Địa cung nhập khẩu
- Chương 189: Quỷ thai
- Chương 190: Tà khí
- Chương 191: Bỏ trốn mất dạng
- Chương 192: Tiên nhân
- Chương 193: Hợp tác
- Chương 194: Bọn ta vô năng
- Chương 195: Khôi sĩ
- Chương 196: Rất vui
- Chương 197: Một nhóm nữa tới rồi
- Chương 198: Tự mình đâm mình
- Chương 199: Tổn thất nặng nề
- Chương 200: Công lao của ta
- Chương 201: Chân thân
- Chương 253: Nữ giả nam trang
- Chương 254: Quen biết cũ
- Chương 255: Hoàn lại
- Chương 256: Đã mời cao thủ tới
- Chương 257: Thua người không thua trận
- Chương 258: Mời dùng trà
- Chương 259: Nhã tặc
- Chương 260: Ta tên là Dữu Khánh
- Chương 261: Có nước mắt
- Chương 262: Thạch Cơ Loan
- Chương 263: Đầu óc có bệnh
- Chương 264: Quý khách đăng môn
- Chương 265: Mưa gió sắp tới
- Chương 266: Đêm trăng tròn
- Chương 267: Truyền Vị
- Chương 268: Thê thảm
- Chương 269: Biến thiên
- Chương 270: Chưởng môn gởi thư
- Chương 271: Tìm được
- Chương 272: Chính tay đâm
- Chương 273: Nghiệp chướng
- Chương 274: Quản gia
- Chương 275: Đưa mắt thấy không quen, đều là địch
- Chương 276: Giải thích
- Chương 277: Bán đứng
- Chương 278: Lễ tang
- Chương 279: Một Thuyền hành
- Chương 280: Động phủ nhập khẩu
- Chương 281: Tránh né kiếm tĩnh mịch
- Chương 282: Không có tư cách nói dối
- Chương 283: Thành thật nói rõ
- Chương 284: Mồng một
- Chương 285: Sát giờ Tý
- Chương 286: Tiểu Vân gian
- Chương 287: Tiên đào
- Chương 288: Có thể ăn được
- Chương 289: Cùng hưởng
- Chương 290: Kêu lên lần thứ hai
- Chương 291: Chữ rễ cây
- Chương 292: Tiên nhân
- Chương 293: Dẫn dắt
- Chương 294: Buông thả
- Chương 295: Liên hoàn chiêu
- Chương 296: Truy trốn
- Chương 297: Thảo khâu (đồi cỏ)
- Chương 298: Vân giám
- Chương 299: Ngọc trang văn thư
- Chương 300: Một đường sinh cơ
- Chương 301: Tái kiến
- Chương 302: Báo nguy
- Chương 503: Tra tấn (1)
- Chương 504: Tra tấn (2)
- Chương 505: Tra tấn (3)
- Chương 506: Tra tấn (4)
- Chương 507: Mượn cớ
- Chương 508: Thả người
- Chương 509: Côn trùng đã có chủ
- Chương 510: Y thuật cao siêu
- Chương 511: Linh sủng
- Chương 512: Tu vi trăm năm
- Chương 513: Không chào đón các ngươi
- Chương 514: Ngón chân đứt mọc lại
- Chương 515: Linh Tê trai (1)
- Chương 516: Linh Tê trai (2)
- Chương 517: Địa đầu xà ở bên trong
- Chương 518: Đạt được (1)
- Chương 519: Đạt được (2)
- Chương 520: Phật quang (1)
- Chương 521: Phật quang (2)
- Chương 522: Quý khách
- Chương 523: Lai giả bất thiện (1)
- Chương 524: Lai giả bất thiện (2)
- Chương 525: Mời vào trong
- Chương 526: Tăng và tự (1)
- Chương 527: Tăng và tự (2)
- Chương 528: Không nhúng tay (1)
- Chương 529: Không nhúng tay (2)
- Chương 530: Theo dõi (1)
- Chương 531: Theo dõi (2)
- Chương 532: Tử Lan (1)
- Chương 533: Tử Lan (2)
- Chương 534: Dừng thuyền (1)
- Chương 535: Dừng thuyền (2)
- Chương 536: Tra xét
- Chương 537: Biết rõ tình hình
- Chương 538: Người câu cá
- Chương 539: Lén lút
- Chương 540: Hữu tâm tính toán vô tâm (1)
- Chương 541: Hữu tâm tính toán vô tâm (2)
- Chương 542: Đào hốc (1)
- Chương 543: Đào hốc (2)
- Chương 544: Thật hung thật hung (1)
- Chương 545: Thật hung thật hung (2)
- Chương 546: Ta muốn y sống (1)
- Chương 547: Ta muốn y sống (2)
- Chương 548: Trảm Thảo đao (1)
- Chương 549: Trảm Thảo đao (2)
- Chương 550: Qua sông dỡ cầu (1)
- Chương 551: Qua sông dỡ cầu (2)
- Chương 552: Vương phi (1)
- Chương 753: Dốc sức đánh một trận
- Chương 754: Vô địch
- Chương 755: Đùa giỡn với cả chính mình
- Chương 756: Ngươi thật là ngốc
- Chương 757: Có thể lấy bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu
- Chương 758: Gõ cửa
- Chương 759: Mở rộng
- Chương 760: Diệt khẩu
- Chương 761: Hỏa công
- Chương 762: Người nhà quê
- Chương 763: Trân bảo hiếm có
- Chương 764: Đào Hoa cư
- Chương 765: Tam Túc ô
- Chương 766: Thiên Tích sơn
- Chương 767: Nhất Nhật Phương
- Chương 768: Sâm Kỳ Lân
- Chương 769: Tình nhân
- Chương 770: Đương Tự Tại
- Chương 771: Hoa Thượng Phì
- Chương 772: Trà trộn vào bang phái
- Chương 773: Nhị đương gia
- Chương 774: Thần miếu trong sa mạc
- Chương 775: Tạo hóa tại thiên
- Chương 776: Đánh cướp
- Chương 777: Người không biết không có tội
- Chương 778: Dám đoạt tiền của lão tử
- Chương 779: Sao không tự làm chủ
- Chương 780: Tất cả đều đồng ý
- Chương 781: Hạt Tử bang
- Chương 782: Chia của
- Chương 783: Đưa tới cửa
- Chương 784: Lấy máu trải đường (1)
- Chương 785: Tên gì không quan trọng (2)
- Chương 786: Sụp đổ
- Chương 787: Sao chép
- Chương 788: Thúc thúc ruột
- Chương 789: Bang chủ anh minh
- Chương 790: Thần căm quỷ ghét
- Chương 791: Sự kiện Đồng Tước võ
- Chương 792: Giống như là đầu lĩnh
- Chương 793: Muốn lúc nào có lúc đó
- Chương 794: Phú hào xa hoa
- Chương 795: Mỹ nam kế
- Chương 796: Hồng tâm cầu
- Chương 797: Tự ti mặc cảm
- Chương 798: Không đáng nhắc tới
- Chương 799: Một lời không hợp
- Chương 800: Ánh mắt âu yếm
- Chương 801: Chơi đùa với lửa
- Chương 802: Nữ nhân đó điên rồi
- Chương 853: Con tin (1)
- Chương 854: Con tin (2)
- Chương 855: Niềm vui ngoài mong đợi (1)
- Chương 856: Niềm vui ngoài mong đợi (2)
- Chương 857: Chín cửa hang động (1)
- Chương 858: Chín cửa hang động (2)
- Chương 859: Trăm sông đổ về một biển
- Chương 860: Hội tụ (1)
- Chương 861: Hội tụ (2)
- Chương 862: Không hẹn mà gặp
- Chương 863: Hít thở khó khăn (1)
- Chương 864: Hít thở khó khăn (2)
- Chương 865: Khóc thảm (1)
- Chương 866: Khóc thảm (2)
- Chương 867: Mở đường
- Chương 868: Nhanh cầm bảo châu chạy đi
- Chương 869: Bang chủ sáng suốt
- Chương 870: Đóng lại (1)
- Chương 871: Đóng lại (2)
- Chương 872: Chuyện quan trọng (1)
- Chương 873: Chuyện quan trọng (2)
- Chương 874: Theo dõi (1)
- Chương 875: Theo dõi (2)
- Chương 876: Chợt gặp (1)
- Chương 877: Chợt gặp (2)
- Chương 878: Thiên Dực lệnh (1)
- Chương 879: Thiên Dực lệnh (2)
- Chương 880: Ô tỷ tỷ (1)
- Chương 881: Ô tỷ tỷ (2)
- Chương 882: Quay trở lại (1)
- Chương 883: Quay trở lại (2)
- Chương 884: Người và chim hòa hợp (1)
- Chương 885: Người và chim hòa hợp (2)
- Chương 886: Hãy theo sát (1)
- Chương 887: Hãy theo sát (2)
- Chương 888: Ngươi không hỏi (1)
- Chương 889: Ngươi không hỏi (2)
- Chương 890: Vạch rõ giới tuyến
- Chương 891: Bảo mệnh phù (1)
- Chương 892: Bảo mệnh phù (2)
- Chương 893: Bảo châu xuất hiện (1)
- Chương 894: Bảo châu xuất hiện (2)
- Chương 895: Trốn sai nơi (1)
- Chương 896: Trốn sai nơi (2)
- Chương 897: Bộc lộ (1)
- Chương 898: Bộc lộ (2)
- Chương 899: Điểu nhân (1)
- Chương 900: Điểu nhân (2)
- Chương 901: Cùng nhau mang đi (1)
- Chương 902: Cùng nhau mang đi (2)
- Chương 953: Đắc thủ (2)
- Chương 954: Viện binh (1)
- Chương 955: Viện binh (2)
- Chương 956: Xâm nhập
- Chương 957: Không biết
- Chương 958: Nhờ ngươi ban tặng
- Chương 959: Tới đây quỳ xuống
- Chương 960: Ngươi đang sợ hãi (1)
- Chương 961: Ngươi đang sợ hãi (2)
- Chương 962: Diệu dụng
- Chương 963: Tát tai
- Chương 964: Việc này bởi vì ta mà ra (1)
- Chương 965: Việc này bởi vì ta mà ra (2)
- Chương 966: Địa Nguyên Tiên Lộ
- Chương 967: Một bước thành tiên (1)
- Chương 968: Một bước thành tiên (2)
- Chương 969: Tuyệt vọng (1)
- Chương 970: Tuyệt vọng (2)
- Chương 971: Việc nơi này đã xong (1)
- Chương 972: Việc nơi này đã xong (2)
- Chương 973: Không tìm thấy
- Chương 974: Lòng tốt của tiểu Cửu Vĩ
- Chương 975: Tặng lễ
- Chương 976: Nhân gian có ngươi
- Chương 977: Đã lâu không gặp
- Chương 978: Thật phiền (1)
- Chương 979: Thật phiền (2)
- Chương 980: Quay về bình thản
- Chương 981: Đại Hoang tự (1)
- Chương 982: Đại Hoang tự (2)
- Chương 983: Một Phách tại U Giác Phụ (1)
- Chương 984: Một Phách tại U Giác Phụ (2)
- Chương 985: Ra ngoài đi dạo (2)
- Chương 986: Ra ngoài đi dạo (2)
- Chương 987: Phượng tộc
- Chương 988: Không có lửa làm sao có khói (1)
- Chương 989: Không có lửa làm sao có khói (2)
- Chương 990: Tỷ tỷ xinh đẹp
- Chương 991: Tới sớm (1)
- Chương 992: Tới sớm (2)
- Chương 993: Mở màn ngắn gọn
- Chương 994: Bằng hữu cũ, mới
- Chương 995: Luận kiếm
- Chương 996: Mang theo đầy đủ đồ Nghề
- Chương 997: Mất tích (1)
- Chương 998: Mất tích (2)
- Chương 999: Giúp ca ca một việc (1)
- Chương 1000: Giúp ca ca một việc (2)
- Chương 1001: Đêm dài
- Chương 1002: Sự việc đã bộc lộ
- Chương 1153: Hố phân (2)
- Chương 1154: May mắn không làm nhục mệnh (1)
- Chương 1155: May mắn không làm nhục mệnh (2)
- Chương 1156: Nơm nớp lo sợ (1)
- Chương 1157: Nơm nớp lo sợ (2)
- Chương 1158: Dực a (1)
- Chương 1159: Dực a (2)
- Chương 1160: Chạy mất rồi (1)
- Chương 1161: Chạy mất rồi (2)
- Chương 1162: Vì để cứu Hướng Chân (1)
- Chương 1163: Vì để cứu Hướng Chân (2)
- Chương 1164: Mồi nhử
- Chương 1165: Sống lại (1)
- Chương 1166: Sống lại (2)
- Chương 1167: Chân thân
- Chương 1168: Cẩn thận (1)
- Chương 1169: Cẩn thận (2)
- Chương 1170: Thoát hiểm trước miệng cọp (1)
- Chương 1171: Thoát hiểm trước miệng cọp (2)
- Chương 1172: Kiếm tới (1)
- Chương 1173: Kiếm tới (2)
- Chương 1174: Ẩn nấp (1)
- Chương 1175: Ẩn nấp (2)
- Chương 1176: Cần phải chết một người (1)
- Chương 1177: Cần phải chết một người (2)
- Chương 1178: Tiên tuyền thực sự (1)
- Chương 1179: Tiên tuyền thực sự (2)
- Chương 1180: Cố nhân cảnh báo (1)
- Chương 1181: Cố nhân cảnh báo (2)
- Chương 1182: Tà thể (2)
- Chương 1183: Tà thể (2)
- Chương 1184: Tự tạo nghiệt, không thể sống (1)
- Chương 1185: Tự tạo nghiệt, không thể sống (2)
- Chương 1186: Chia của không đều (1)
- Chương 1187: Chia của không đều (2)
- Chương 1188: Sự nghi hoặc về Thiên tuyền (1)
- Chương 1189: Sự nghi hoặc về Thiên tuyền (2)
- Chương 1190: Tuổi tác không hợp (1)
- Chương 1191: Tuổi tác không hợp (2)
- Chương 1192: Giải quyết tốt hậu quả (1)
- Chương 1193: Giải quyết tốt hậu quả (2)
- Chương 1194: Không ra được (1)
- Chương 1195: Không ra được (2)
- Chương 1196: Củ cải trắng buộc chặt (1)
- Chương 1197: Củ cải trắng buộc chặt (2)
- Chương 1198: Tân sinh (1)
- Chương 1199: Tân sinh (2)
- Chương 1200: Bế quan (1)
- Chương 1201: Bế quan (2)
- Chương 1202: Thiên chi kiêu tử (1)
- Chương 1480: Ngài bế quan ngộ tiếp xem sao (2)
- Chương 1481: Tà linh phụ thể (1)
- Chương 1482: Tà linh phụ thể (2)
- Chương 1483: Khốn cảnh (1)
- Chương 1484: Khốn cảnh (2)
- Chương 1485: Tam sinh vạn vật (1)
- Chương 1486: Tam sinh vạn vật (2)
- Chương 1487: Một kiếm phong trần (1)
- Chương 1488: Một kiếm phong trần (2)
- Chương 1489: Thời cơ đã đến (1)
- Chương 1490: Thời cơ đã đến (2)
- Chương 1491: Côn rơi
- Chương 1492: Long thiếu phóng khoáng (1)
- Chương 1493: Long thiếu phóng khoáng (2)
- Chương 1494: Quần áo che đi sấu hổ
- Chương 1495: Gã không kìm được nữa
- Chương 1496: Đã xảy ra chuyện
- Chương 1497: Nhiều thịt (1)
- Chương 1498: Nhiều thịt (2)
- Chương 1499: Đ�? ?�n (1)
- Chương 1500: Đ�? ?�n (2)
- Chương 1501: Ăn rồi ư? (1)
- Chương 1502: Ăn rồi ư? (2)
- Chương 1503: Sống một mình (1)
- Chương 1504: Sống một mình (2)
- Chương 1505: Có thể ngâm lần nữa hay không
- Chương 1506: Ra phủ (1)
- Chương 1507: Ra phủ (2)
- Chương 1508: Phán quan tới (1)
- Chương 1509: Phán quan tới (2)
- Chương 1510: Quản lý hình phạt tại Nhân gian
- Chương 1511: Âm Dương tán (1)
- Chương 1512: Âm Dương tán (2)
- Chương 1513: Đại đạo triều thiên (1)
- Chương 1514: Không ép buộc
- Chương 1515: Không ép buộc
- Chương 1516: Cao thủ ẩn phía sau (1)
- Chương 1517: Ta không nên hỏi ư? (1)
- Chương 1518: Ta không nên hỏi ư? (2)
- Chương 1519: Quý nhân gửi lời mời (1)
- Chương 1520: Quý nhân gửi lời mời (2)
- Chương 1521: Dặn dò
- Chương 1522: Hoàn thành
Bạn cần đăng nhập để bình luận