Bán Tiên
Chương 1496: Đã xảy ra chuyện
ngoài, chỉ cần Ba đầu tím đã là thứ tốt rồi. Khuếch Nguyệt Liên, à, đài sen khô
rồi. Ôi chào, hóa ra khuếch Nguyệt Liên này thật sự có thể hình thành hạt sen à.
Phát tài rồi, phát tài rồi, phát tài lớn rồi. Nam trúc bệnh một sợi dây thường, treo
một đống linh thảo trên người nhưng vẫn còn chế ít.
Gã quỳ gối dưới một phách đá hì hục đào đất, đào một cây linh thảo mọc ở nơi
tăm tối, vừa đào vừa phấn khích gào to không ngừng. Cuối cùng gã cởi những
thứ vướng víu trên người xuống, ném sang một bên. Chỉ chốc lá sau, người thấp
lướt tới, hạ xuống bên cạnh và cũng ném xuống một đống linh thảo, nói, Nam
Tiên sinh, đã tìm gần như hết ở xung quanh đây rồi. Nam chúc cuối người dưới
tảng đá hì hục đào, miệng ẩm ưu nói, vậy ngươi đi xa thêm một chút tìm xem.
Người thấp
Như vậy đủ rồi đó, đừng để người ta tìm không thấy chúng ta sẽ cho rằng chúng
ta đã xảy ra chuyện. Đi xa cũng dễ dàng gặp phải nguy hiểm. Nam Chúc, vậy
thì đừng đi xa, ngươi đến sườn núi đối diện gom thêm một chút, thời gian
không còn nhiều, lấy được thêm cây nào hay cây náy. Không phải Gã muốn
tham tài, mà bởi tự biết thân biết phận, Gã biết mình không có ưu thế ngoại hình
như những người khác. Và cũng không có nhiều năng lực, Mỹ nhân làm sao sẽ
nhìn chúng Gã?
Rất cả dựa vào mùm mép hay sao? Thôi được, người thấp cũng muốn phát tài
nhiều thêm một chút, nam tiên sinh, người tránh ra đi, để ta đảo cho. Nam trúc
xoay mông, nhô đầu ra khỏi hốc đá, đừng có lo cho ta, ta ở đây chờ ngươi,
ngươi cứ thoải mái kiếm đi, nhiều chút nào hay chút nấy. Được, vậy ngươi cẩn
thận một chút. Người thấp nghe theo lời nam trúc, nói xong liền rời đi. Sau một
hồi nhô lên hụp xuống, trào đèo lội suối đi đến sườn núi đối diện.
Y vừa cảnh giác xung quanh, vừa quan sát tìm kiếm khắp nơi, chỉ chốc lát sau
liền phát hiện một cây tích lộ linh chi, Y liền lướt nhanh đến hái. Không thể
không nói, Y quả thật đã đến đúng chỗ, không mất bao lâu Y đã lấy được hơn
chục loại thực vật quý hiếm trên sườn núi này, mỗi một cây đều đủ khiến Y phải
âm thầm mừng dỡ như điên. Càng về sau Y càng mê mải phát tài, càng mê phát
tài tính cảnh giác lại càng thấp, đến khi Y nghe thấy tiếng vỗ cánh quen thuộc
thì đã muộn.
Y khẩn cấp lướt vào trốn vào phía dưới một tảng đá, lớn trong bụi cỏ rậm dạp,
quan sát bên ngoài qua khai lá. May mà trốn nhanh, trong tầm mắt của Y, có vài
chục con phi xí tư cước xà chở người bay lượn vòng vèo tuần tra trong rừng,
chúng bay qua trên đỉnh đầu Y mấy lần. Y thở cũng không dám thở, cho đến khi
động tĩnh hoàn toàn biến mất Y mới thở vào nhẹ nhóm. Đột nhiên, Y giật mình
kinh hãi, nhớ đến Nam béo, biết Nam béo đã không còn tu vi.
Một khi đụng phải cuộc tìm kiếm này, e răng rắc rối lớn. Y nhanh chóng chui
ra, không quan tâm nổi đến đống linh thảo nữa, vội vã lẻn đến đỉnh núi nhìn
xem. Không nhìn không sao, vừa nhìn liền sờn cả tóc gáy, thực sự là sợ cái gì
tới cái đó, Y phát hiện đám nhân mã kia đang tìm kiếm về phía Nam Trúc, Y
tức thỉ âm thầm kêu khổ. Y nhanh chóng tránh né trong rừng luôn lách xuống
núi, rồi lẻn về phía Nam Trúc. Tiểu bảo bối, mau ra đây.
Rất vất vả mới đào ra được cây linh thảo, nam chúc chui ra khỏi hốc đá, vừa ôm
vừa hun, vô cùng vui mừng. Nhưng gã cũng không có quá mức quyến luyến, gã
còn phải tranh thủ thời gian kiếm thêm vài cây. Gã đặt cây linh thảo mới đào
trên đống linh thảo, rồi lại bước thấp bước cao tìm kiếm xung quanh. Đang đi,
gã chật nghe được động tĩnh khác thường, ngẩn đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn
thấy đám phi xí tư cước xả bay qua trên vách núi, lướt qua phía trên đầu gã. Mẹ
nó!
Nam chúc giật mình, tin gan ruôn dày, gã vô thức thi pháp nhảy xuống khu rừng
dưới núi để ẩn nấp. Nhưng ngay lập tức, gã liền nhận ra động tác theo thói que
này sẽ hại chết người, gã nhớ ra rằng mình không còn tu vì nữa. Gã có cảm giác
như thể mình đang nhảy xuống núi để tự sát, gã không ngừng kêu oai oái lan
vòng xuống dưới. Gã bị té ngã thất điên bát đảo, mặt mũi bầm dập, vừa định bỏ
đứng lên bỏ chạy thì chật bị người đá lan ra đất.
Gã nằm trên mặt đất định thần nhìn lại, đã bị nam xáu người vây quanh. Thoáng
nhìn liền biết là người của vân côn, gã tức thì âm thầm than khổ, hối hận không
nên lẻn ra ngoài để phát tài. Tên mập này có vẻ không thích hợp, hình như vừa
rồi hắn lan xuống. À, là một tên phế vật không có tu vi. Chỉ có một mình hắn
thôi sao? Mập mạp, người có đồng bạn không hả? Về phương diện này, nam
trúc rất cứng miệng, có chết cũng không khai.
Khang khang mình chỉ có một mình. Hậu quả có thể tưởng tượng được, trước
hết là khó tránh khỏi bị đánh một trận, bị đánh ngay tại chỗ kêu gào vô cùng thế
thảm. Người thấp ẩn nấp phía xa xa nhìn thấy, nhưng y thế đơn lực bạc, không
dám hành động bậy bạ. Đi, lục xót khắp xung quanh đây xem hắn có đồng bọn
hay không. Một tiếng còi vang lên, một đám phi sĩ tứ cước xa lại bắt đầu luôn
lách tìm kiếm khắp nơi trong rừng núi.
Còn Nam Trúc thì bị mấy con phi xí tứ cước xa chở bay lên trời, rời đi. Tận mắt
chứng kiến cảnh này, người thấp không thể không chạy trốn đi xa. Y chỉ có thể
đi vòng một vòng lớn để quay về báo tin, trực tiếp xuyên qua khu vực lục xoát
sẽ có phần nguy hiểm. Còn về đống linh thảo hai người thu thập được, Đại Khái
chỉ có thể để lại đó cho nó mục nát mà thôi, phi công bận rộn một chuyến.
Chẳng bao lâu, động tĩnh lục xoát đã kinh động đến đám người ở địa điểm ẩn
nấp.
01:07:03
Bởi đã có chuẩn bị từ trước, bọn họ nhanh chóng phong kín cửa hàng, nấp kỹ.
Hiện nay, đã có mấy nhóm người ở các địa điểm ẩn nấp khác tụ tập về đây. Nam
Bel vẫn chưa trở về, các người có nhìn thấy hán không? Mục ngạo thiết chắc
chắn phải quan tâm tới Nam Trúc, y hỏi mấy người canh gác bên ngoài vừa mới
trốn về. Hầu hết đều lắc đầu, nhưng có một người vẻ mặt do do dự dự, lập tức
khiến cho mọi người chú ý. Azi thấy đó hình đệ của mình, lập tức truy hỏi.
Chuyện gì vậy? Chính là người cao kia, gã không thể không cắn răng nói ra
chuyện Nam Trúc muốn tranh thủ thời gian đi tìm linh thảo để phát tài. Mục
ngạo thiết có chút đau răng, vừa nghe liền biết là sự thật, việc này quá phù hợp
với phong cách của Nam béo, tại sao mình lại để cho gã chạy ra ngoài chứ?
Anzi lập tức an uỷ, có lẽ không sao đâu. Lão fan rất cảnh giác, phát hiện không
ổn sẽ đưa Nam Trúc tiên sinh đi trốn ngay, tình hình bên ngoài lắng xuống, họ
sẽ trở về thôi.
Mục ngạo thiết muốn ra ngoài tìm ngay bây giờ, nhưng bên ngoài đang bị lục
xót khắp nơi, chạy ra sẽ hại mọi người, không nhịn được cũng phải nhịn. Cuối
cùng cũng chờ được đến lúc gió bão đi qua, bọn họ còn chưa kịp mở cửa hang
động, bên ngoài đã có người khác mở ra, đó người thậm kìa. Gã chờ đám người
lục xót rời đi liền trở về báo tin. Vừa nhìn thấy mọi người, Gã lập tức phủ đầu
một câu, không tốt, đã xảy ra chuyện. Gã bắt đầu ào ào kể lại chuyện Nam Trúc
bị bắt.
Hồ đồ, bây giờ là lúc nào rồi mà người còn đi theo làm chuyện hồ đồ? Anji là
người đầu tiên mắng người thấp, người thấp chỉ có thể cúi đầu chịu đựng. Nam
Chúc, người đáng lẽ phải trách nhiệm, đã bị bắt đi, rã không nhận thì phải làm
sao bây giờ? Mục ngạo thiết hỏi, có nhìn thấy bị bắt đi đâu hay không? Văn
khúc ở một bên hừ một tiếng, còn có thể bị bắt đi đâu? Nơi này cách lối ra tiên
phủ không quá xa, bọn chúng tuần tra theo thường lệ, bắt được người nhất định
là đưa về đó.
Người thấp vội gật đầu nói, Văn Lão nói không sai, chính là đi về phía lối ra.
Văn Khúc cười vui vẻ nói, dám đánh Văn Côn, Nam Béo là người đầu tiên. Cú
tát tay đó, haha, vừa quỳ vừa tát, quá giỏi. Nam Béo rơi vào tay Văn Côn, e
rằng sẽ khiến hắn bừng muốn chết. Mục ngạo thiết lập tức kêu gọi nhân thủ,
mấy người tới đây, đi theo ta một chuyến. Văn Khúc lắc đầu, đừng có cuống
quyết như thế. Đã bắt đi lâu vậy rồi.
Lúc này chắc đã đưa đến xào huyệt của Vân Côn bên bờ biển. Nếu ta đi, đụng
phải Vân Côn cũng chỉ có chết, người đi thì có thể làm được gì. Người đi chỉ
giước thêm rắc rối, chỉ làm cho mấy người nữa bị bắt. Kế sách duy nhất hiện
nay chính là đợi mấy người thám hoa lang trở lại, để xem bọn hắn, có thể mang
tin tức gì về. Bọn hắn chắc hẳn có tay mắt ở bên đó, hành động phù hợp hơn
chúng ta. Anji liên tục gật đầu phụ họa, mục tiên sinh.
Văn Lão nói có lý, chờ mấy người thám hoa lang trở về rồi quyết định đi. Long
Hành Vân đang lắng nghe đột nhiên lên tiếng, vấn đề hiện tại là, tên mập đó có
khai ra địa điểm chúng ta ẩn nấp hay không? Mục ngạo thiết lạnh lùng liếc gã
một cái, nói một cách chắc chắn, yên tâm đi, hắn sẽ không khai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận