Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 57: Chương 57
“Dù sư huynh sắp c.h.ế.t nhưng vẫn là người mà ai cũng ngưỡng mộ, là một mỹ nhân ốm yếu quyến rũ vạn phần, lúc nãy ta chỉ là bị sắc đẹp làm mờ mắt mà thôi, thực sự xin lỗi.” Nàng có vẻ khó nói: “… Chỉ là có chút tham lam muốn được gần gũi thân thể sư huynh một chút.”
“Ta đảm bảo chỉ một chút thôi.” Nàng dùng ngón tay làm ra một động tác ở Hàn Quốc có thể khiến nam nhân không thể chịu đựng nổi.
Tần Giang Nguyệt chốc lát đã sững sờ.
Dường như không ngờ nàng lại nói ra những lời này, hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Tiết Ninh đã quay đi.
Biểu cảm thoải mái trên mặt cũng biến mất.
Nàng thực sự không biết khi nói xong những lời đó hắn sẽ có tâm trạng như thế nào.
Có lẽ ngay cả khi ôn hòa, kín đáo, lành mạnh, sẵn lòng giúp đỡ nàng đến mức này, trong lòng hắn vẫn vì những điều nguyên chủ đã làm mà đề phòng, ghét bỏ nàng.
Vậy nên coi tất cả những gì nàng làm chỉ vì có mục đích mới làm.
Hắn và người khác như nhau, trong mắt không phải là nàng mà là người của quá khứ.
Dù thái độ nhã nhặn, trong lòng có thể cũng giống như người khác mà không thích nàng.
Điều này không sao, nàng cũng không phải thích hắn.
Bị sắc đẹp làm mờ mắt, đây là điều bình thường của con người.
Tần Giang Nguyệt là người chắc chắn sẽ chết.
Nàng tuyệt đối không thể thích hắn.
Tiết Ninh bỗng nhiên muốn hỏi: “Ngươi thật sự sẽ c.h.ế.t sao?”
Tần Giang Nguyệt không trả lời.
Hỏi cũng vô ích, phủ chủ và những người có thực lực cường đại đã để hắn ở đây, chắc là họ cũng không nghĩ ra cách khác.
Trong sách gốc, nhân vật này chắc chắn sẽ chết, nếu không thì mối quan hệ của nam nữ chính không thể tiến triển, làm sao hắn có thể có cơ hội sống?
Nhìn hắn im lặng, nàng biết câu trả lời là gì.
“Ngươi yên tâm, sẽ không có chuyện như hôm nay xảy ra nữa.”
Tiết Ninh đi về phía cửa: “Trong lòng sư huynh nghĩ rằng tất cả những gì ta làm chỉ vì có mục đích. Dù trong lòng ta cho rằng ngươi là người tốt nhưng cũng không thể thích một người ghét bỏ mình. Chúng ta đều như vậy, thật là tốt.”
“Giờ không còn sớm, ngươi đã đỡ hơn thì nghỉ ngơi đi, ta phải đi tu luyện.”
Nàng nói xong thì rời khỏi, cửa phòng đóng lại, nàng đi đến bàn đá để nghiên cứu bí tịch.
Khi nàng ra ngoài, Tần Giang Nguyệt luôn nhìn theo bóng lưng nàng, tay dựa vào mặt bàn, móng tay đ.â.m sâu vào gỗ.
Chờ đến khi m.á.u chảy ra, cảm giác đau đớn truyền tới, mười ngón tay liên kết đại não mới hắn mới có thể trở lại thực tế, dời ánh mắt khỏi cánh cửa.
Nàng nói đúng.
Họ như hiện tại là tốt.
Dù hắn có ghét nàng hay không cũng không quan trọng.
Tình cảm hắn dành cho nàng, ngay cả chính hắn cũng không cần phải rõ ràng, cũng không cần nàng phải đáp lại.
Nàng không thích hắn cũng tốt, đó chính là điều hắn mong muốn khi nói những lời đó.
Chỉ là mong muốn thành hiện thực, hóa ra cũng không phải điều gì tốt đẹp.
Tần Giang Nguyệt gian nan nhịn xuống mùi tanh ngọt trong cổ họng.
*
Tiết Ninh ngồi bên bàn đá, chăm chú nhìn vào cuốn bí tịch được trải ra trên bàn.
Ánh trăng rọi lên người nàng, vì bản thân vẫn không biết chải đầu, nàng chỉ có thể để mái tóc rối bù xù của mình xõa xuống.
Rùa thần nhỏ quanh quẩn bên cạnh bàn đá lẩm bẩm nói điều gì đó, Tiết Ninh không hề thấy hứng thú nghe.
Chẳng qua chỉ là một tiên tử thôi mà gan lớn thật đấy, trước kia chỉ dám nói, giờ đây còn dám ra tay nữa chứ.
Đó là chân quân đấy, chân quân cao cao tại thượng không thể xúc phạm, nàng lại dám ra tay, thật là…
Thật là mạnh không ai bằng!
“Tiên tử, tiên tử ngươi nói chuyện với ta đi, đừng để một con rùa như ta vẫn còn hào hứng, ngươi chia sẻ với ta xem, lưng trần của tiên quân có cảm giác thế nào?”
Tiết Ninh nghe nhiều lời tục tĩu như vậy, đến câu này mới có chút phản ứng.
Nàng lạnh lùng cúi đầu, nhìn rùa thần nhỏ đang vất vả ngước nhìn dưới bàn: “Mi là đực hay cái?”
Rùa thần nhỏ sững lại một chút, bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, nàng như thấy được sự e thẹn trên khuôn mặt rùa thần nhỏ?
Quá kỳ quái, Tiết Ninh không nhịn được run rẩy một cái, tâm trạng nặng nề cũng bị nó làm cho nhẹ nhõm đi một chút.
“Sao tiên tử bỗng nhiên hỏi chuyện này, trước giờ ngươi chưa bao giờ quan tâm đến điều này, ta... ta là con đực.”
“Ồ, đực · rùa.”
“? Tiên tử, là rùa đực, đảo ngược lại ý nghĩa hoàn toàn khác!”
“Mi còn biết đảo ngược là gì sao?” Tiết Ninh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Rùa thần nhỏ mở đôi mắt tròn xoe nhìn nàng: “Tiên tử, tuy ta không phải người, nhưng ngươi thật sự...”
“Được rồi.” Tiết Ninh cắt ngang lời nó: “Một con rùa đực như mi sao lại tò mò cảm giác lưng trần của chân quân Triều Ngưng làm gì?”
Rùa thần nhỏ vất vả bò lên đầu gối của nàng, theo cánh tay trườn lên vai, giương nanh múa vuốt: “Tiên tử, thẩm mỹ không phân biệt đực cái!”
Tiết Ninh xoa xoa tai đau vì tiếng hét của nó, nhấc nó lên rồi đặt xuống bàn: “Sau này đừng gọi ta là tiên tử nữa, gọi tên ta là được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Rùa thần nhỏ ngẩn người, một lúc lâu không nói gì.
“Nếu cảm thấy gọi đầy đủ họ và tên không tiện thì gọi ta là A Ninh đi.”
Trước khi xuyên sách, mọi người đều gọi nàng là Ninh Ninh, nhưng nàng không muốn mọi người ở đây gọi mình như vậy.
Điều đó luôn khiến nàng nhớ về quá khứ.
Mặc dù là quá khứ không vướng bận nhưng cũng vẫn là nhớ thương.
Dù rằng Tiết lão sư người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng Tiết tiên tử lại hoàn toàn ngược lại.
Ngay cả nhân vật trong sách là Bạch Nguyệt Quang dịu dàng mạnh mẽ lại đoản mệnh cũng ghét bỏ nàng.
Tay Tiết Ninh lật trang sách giật mình một chút, cố gắng xua tan suy nghĩ, chăm chú đọc sách.
Rùa thần nhỏ bỗng nhiên lên tiếng: “A Ninh.”
Tiết Ninh khép hờ mắt, ngước mắt nhìn nó, hiếm thấy con linh thú này tỏ ra nghiêm túc.
“Sau này cũng đừng gọi ta là rùa thần nhỏ nữa, nghe xa lạ quá.”
Rùa thần nhỏ quay một vòng, đưa m.ô.n.g về phía nàng: “Ngươi, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Quy đi.”
Nó không có tên, từ khi theo Tiết Ninh nó không được coi trọng, không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi, đặt tên gì chứ? Nó không dám nghĩ tới.
Tiết Ninh vươn tay gãi cái đuôi của Tiểu Quy làm nó hoảng sợ thu mình trở lại vào vỏ.
Tiết Ninh phì một tiếng cười: “Rùa ngốc.”
Tiểu Quy nghe vậy càng lùi sâu hơn vào trong vỏ.
Không xa bên cạnh, Tần Bạch Tiêu vừa luyện xong một bộ kiếm pháp, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của họ.
Dĩ nhiên hắn ta cũng nghe được họ bàn tán về lưng trần của huynh trưởng.
Ban đầu biểu hiện của hắn ta có chút vi diệu không vui, sau đó khi nói đến “A Ninh” và “Tiểu Quy”, vẻ mặt của hắn ta dần trở nên phức tạp.
Từ khi xuất hiện, Tiết Ninh đã không nói một lời với hắn ta, cũng không nhìn hắn ta.
Điều này hoàn toàn khác biệt so với trước kia, hầu như nàng luôn muốn dán người mình lên người của hắn ta.
Dường như thật sự nàng không thích hắn ta nữa.
Tần Bạch Tiêu thu kiếm vào vỏ, bước vài bước đến bên bàn đá, Tiết Ninh dừng động tác lật sách một chốc rồi tiếp tục, như thể chẳng có gì xảy ra, vẫn không để ý đến hắn ta.
Có vẻ như nàng vẫn còn giận hắn ta.
Còn khá là để bụng.
… Nói cũng phải, không phải nàng là người hay để bụng sao, vì để bụng nên mới không muốn gặp cha mình lần cuối.
Nhưng hiện tại, Tần Bạch Tiêu không dám nhắc đến những chuyện đó.
Dù chỉ một chữ hay nửa chữ cũng sợ người trước mắt sẽ điên lên.
Tần Bạch Tiêu không ngồi vào ghế đá bên cạnh nàng mà cầm kiếm ngồi xuống đất, phóng khoáng tự tại, là thái độ mà huynh trưởng hắn ta tuyệt đối không làm được.
Cuối cùng Tiết Ninh cũng chịu liếc mắt nhìn hắn ta.
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282: Hoàn Chính Văn
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287: Hoàn