Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 42: Chương 42
Tiết Ninh nhìn theo, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thật khó giải thích cảm xúc lên xuống thất thường này, cảm thấy mình dường như thực sự đã điên rồi.
Sau khi dọn dẹp bát đũa, nhìn Tần Giang Nguyệt nằm trở lại giường, Tiết Ninh cũng trở lại chiếc giường gần cửa sổ.
Nàng thực sự muốn ngủ một giấc cho tốt, tinh thần và thể chất đều mệt mỏi, nhưng sau một hồi mâu thuẫn, cuối cùng nàng vẫn ngồi dậy để chữa trị thương thế.
Tương lai còn không biết như thế nào, thân thể là vốn liếng của cách mạng, không nên lười biếng.
Trong bóng tối, Tần Giang Nguyệt từ từ mở mắt nhìn về phía Tiết Ninh đang ngồi trên giường bên cửa sổ, xung quanh cơ thể nàng là ánh sáng linh lực.
Việc chữa thương không làm cho đôi môi nàng thêm một chút hồng hào nào.
Rùa thần nhỏ chờ đến khi mọi thứ yên tĩnh mới thu nhỏ thân mình lẻn vào từ khe cửa bò lên giường ngồi cạnh Tiết Ninh để giúp nàng chữa thương.
Nó đã âm thầm tu luyện nhiều năm nay, sắp sửa có thể phát huy tác dụng, nhưng chỉ là “sắp” thôi, hiện tại vẫn chưa đủ sức, chỉ có thể hỗ trợ chữa thương cho nàng.
Một người một rùa như vậy yên lặng ở đó, không ai nhận ra rằng, người bị thương nặng trong bóng tối vẫn đang mở mắt nhìn họ.
Đột nhiên, Tần Giang Nguyệt nhéo một pháp quyết trong tay áo.
Kiếm Diệt Ma từ rất xa bay đến lơ lửng trên nóc nhà, ánh sáng nhạt của kiếm rơi xuống bao phủ lên người Tiết Ninh, rất nhanh làm cho sắc mặt nàng tốt hơn nhiều.
Đồng thời Tần Giang Nguyệt bắt đầu ho khan dữ dội, m.á.u văng khắp giường, chiếc áo trắng của hắn rải rác những đốm đỏ tươi rực rỡ.
Tiết Ninh đang chữa thương say sưa, không lập tức phản ứng lại trước tiếng ho dữ dội đó.
Ngược lại là Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan từ bên ngoài chạy vào vây quanh chiếc giường không để kẽ hở.
Lúc này Tiết Ninh mới tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn nhiều, như có thể nhảy cẫng lên ấy.
Nàng có chút lúng túng nhìn về phía giường, không biết đã xảy ra điều gì.
Chẳng lẽ Ma Thần đã đến sớm?
Nàng vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ yên ắng, bình yên vô cùng.
Tiếng ho của Tần Giang Nguyệt lại vang lên, Ôn Nhan kêu lên “sư huynh” khiến tim Tiết Ninh đập thình thịch, nàng bước một bước về phía đó rồi lại dừng lại.
Ôn Nhan và Tần Bạch Tiêu không hề để lại chỗ cho nàng tiến lại gần.
... Chỗ này giờ như một khu dân cư vậy, thật sự quá chật chội.
Nàng lại quay đầu nhìn ra ngoài, nhíu mày, lờ mờ thấy ánh sáng quen thuộc biến mất ở chân trời.
Đó là Kiếm Diệt Ma?
Tần Giang Nguyệt đã sử dụng Kiếm Diệt Ma, vậy nên tình huống mới đột ngột trầm trọng thêm?
Ma Thần chưa đến, mọi thứ vẫn tốt đẹp, tại sao lại như vậy?
Đến khi trời sáng Tần Giang Nguyệt mới đỡ một chút.
Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan luôn ở bên cạnh hắn, truyền đạt linh lực cho hắn để duy trì sinh mệnh.
Tiết Ninh chỉ có thể nhìn thấy bàn tay hắn đặt bên mép giường.
Nàng luôn biết tay hắn rất đẹp, nhưng hiện tại nhìn lại, dù thích nhưng trong lòng nàng lại không tự chủ mà sinh ra nỗi sợ.
Các tĩnh mạch màu xanh lam, làn da nhợt nhạt không hề có máu, ngay cả bàn tay cũng lộ rõ dấu hiệu của sự suy tàn và cái chết.
Có lẽ là vì trước kia dù Tần Giang Nguyệt có yếu ớt nhưng dáng vẻ và thần thái không giống như người bị thương nặng nên Tiết Ninh chỉ hiểu về cái c.h.ế.t của hắn trên lý thuyết, cảm nhận thực sự thì tối nay mới thấm thía.
Nàng bỗng thấy ngột ngạt, vội vàng chạy ra ngoài, vừa rồi rùa thần nhỏ cũng không thở nổi, Tiết Ninh ngột ngạt, chẳng phải nó cũng ngột ngạt sao?
Họ đều không thể nhìn trực diện với vẻ thảm thương của Tần Giang Nguyệt.
Nó tuân theo bản năng, theo chủ nhân bỏ trốn.
Tần Bạch Tiêu chú ý thấy Tiết Ninh bỏ chạy, không kìm nén được sự tức giận: “Vong ân bội nghĩa.”
Ôn Nhan nhìn hắn ta một cái, không kịp nói gì, chỉ chăm chú nhìn Tần Giang Nguyệt.
Thực ra Tần Giang Nguyệt không hề hôn mê.
Hắn có ý thức.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn cũng không cần nhiều người nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn sẽ không c.h.ế.t như vậy, chỉ là không đủ sức vẫy tay đuổi họ đi.
Nghe lời em trai, hắn không cần suy nghĩ cũng biết đang nói về ai, hắn nhìn qua kẽ hở giữa Tần Bạch Tiêu và Ôn Nhan ra ngoài, bắt gặp một góc áo của Tiết Ninh khi nàng chạy trốn.
So với việc nhìn thấy vết thương của mình thì còn đỡ hơn, chỉ là bị dọa chạy mất mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ bỏ chạy của nàng, trong mắt hắn thoáng qua một tia tươi cười.
Ngay sau đó là cơn ho dữ dội hơn.
Ngũ tạng đau đớn như bị xé toạc, con người vẫn sống nhưng sống không bằng chết.
Mỗi hơi thở đều là dày vò.
Quỷ thần muốn hắn chịu đựng đau đớn mà chết.
Nhưng cũng không còn cách nào, hắn vẫn phải chịu đựng.
Chịu đựng, kiềm chế, đây là điều hắn giỏi nhất trong đời này.
“Ra ngoài.”
Cuối cùng hắn cũng nén ra được hai chữ, nói xong bèn nhắm mắt lại, kiệt sức đến cực điểm.
Tần Bạch Tiêu không muốn đi, nhưng Ôn Nhan đã nắm lấy cánh tay hắn ta.
Nam nhân không tinh tế bằng nữ nhân, Tần Bạch Tiêu luôn cảm thấy không thể rời bỏ huynh trưởng vào lúc này, nhưng Ôn Nhan nhận ra rằng Tần Giang Nguyệt chỉ mong muốn được yên tĩnh một mình.
Ở lại đây có thể khiến hắn khỏe lên không? Không thể.
Vì không thể giúp được gì nên cứ để hắn tùy theo ý mình một chút.
Ôn Nhan cũng không muốn đi, nhưng nàng ta buộc bản thân kéo Tần Bạch Tiêu ra khỏi đó.
Căn phòng rất nhanh trở nên yên tĩnh.
Tần Giang Nguyệt từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm lên trên một lúc, đột nhiên nhận ra, trước đây hắn đã suy nghĩ có nên cho phép ai đó ở bên cạnh mình vài ngày không, liệu khi người đó rời đi, hắn có cảm thấy trống rỗng không, bây giờ hắn đã có câu trả lời.
Không phải.
Hắn thực sự ước câu trả lời là “Có”.
Bình minh lên, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, một ngày mới lại bắt đầu.
Tần Giang Nguyệt cảm nhận ánh nắng ngoài cửa sổ, không ai có thể thấy được trong đôi mắt yên tĩnh cô đơn của hắn đang suy nghĩ điều gì.
Ở phía sau căn nhà, Tiết Ninh đã bình tĩnh lại, cảm nhận ánh nắng và cũng đang suy ngẫm.
“Thật tốt, lại sống thêm một ngày nữa.”
Tần Bạch Tiêu tìm đến nàng, nghe thấy lời suy ngẫm đó, lông mày nhíu lại.
Đối mặt với ánh mắt của hắn ta, Tiết Ninh lập tức chuẩn bị sẵn sàng, nâng rùa thần nhỏ lên, luôn sẵn sàng để ném rùa.
Rùa thần nhỏ: “…” Được thôi, ai bảo nó là linh thú của nàng.
Rùa thần nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, sẵn sàng tấn công.
Tần Bạch Tiêu thực sự không thể chịu đựng nổi, quay đầu đi, nói: “Ngươi nên biết ta đến tìm ngươi là vì điều gì.”
Tiết Ninh: “Ta không biết.”
Trước kia Tần Bạch Tiêu rất ít khi giao tiếp với Tiết Ninh, dù những lần giao tiếp thỉnh thoảng khiến hắn ta khó chịu nhưng không giống như hiện tại, cảm giác như hoàn toàn không cùng một tần số.
“Ngươi không thích huynh trưởng của ta.” Tần Bạch Tiêu nói thẳng, không muốn vòng vo: “Nếu không thì đêm qua huynh trưởng của ta trong tình trạng như vậy, ngươi không thể không lo lắng, còn bỏ chạy ra ngoài.”
Tiết Ninh im lặng, ánh mắt chuyển sang nhìn nơi khác.
“Ngươi thậm chí không phải là người có lương tâm, nếu có, ngươi cũng sẽ không chạy ra ngoài ngay lập tức.”
Tiết Ninh siết chặt rùa thần nhỏ, mai rùa căng ra nhưng không dám động.
“Trước đây ta còn nghĩ rằng ngươi còn chút chân tâm nên mới ở lại đây, buồn cười là ta lại có những kỳ vọng không thực tế về nhân tính của người như ngươi. Nay huynh trưởng có ta và Ôn sư tỷ chăm sóc, quyết không để ngươi, kẻ phiền phức này ở lại đây.”
Tần Bạch Tiêu cầm kiếm đứng đó, dùng giọng nói ra lệnh: “Ngươi lập tức rời khỏi đây ngay.”
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282: Hoàn Chính Văn
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287: Hoàn