Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 111: Chương 111
Quần áo trên người Tiết Ninh tạm che được cơ thể, ra khỏi nơi có sóng axit nhưng cơn đau không hề giảm bớt.
Nàng không còn nhiều thời gian, cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn nàng sẽ c.h.ế.t vì đau đớn.
Nàng không muốn dựa vào bất kỳ ai nữa, cũng không quan tâm Trương Chỉ có tìm thấy vị trí của yêu đan hay không, dù sao mục đích ban đầu của nàng cũng không chỉ là yêu đan.
Mai rùa của Tiểu Quy phát ra nhiệt độ nóng bỏng, tấm bảng đại diện cho quả trứng thứ hai dần dần có dấu hiệu lung lay, Tiết Ninh biết mình đang tiến rất gần đến cơ hội.
Nàng tăng tốc, bỏ lại Trương Chỉ phía sau, rất nhanh biến mất.
Trương Chỉ lên tiếng: “Yêu đan ở phía bên kia...”
Nhưng Tiết Ninh hoàn toàn không quay đầu lại.
Nàng không muốn yêu đan.
Nàng muốn gì?
Trương Chỉ không đuổi theo.
Hai người chia tay.
Mục tiêu của hắn ta là yêu đan, là Bồng Lai, là gặp kiếm tiên.
Còn Tiết Ninh thì…
Nàng đứng trước một chiếc gương vỡ.
… Gương?
Những mảnh gương vỡ vương vãi khắp nơi phản chiếu khuôn mặt đầy vết thương của Tiết Ninh.
Trong lòng nàng ngạc nhiên nhưng không dám lãng phí thời gian ở đây, nhanh chóng nhặt lên những mảnh gương, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt đầy vết thương của mình, nhưng khi nhìn thấy trâm cài tóc trên đầu không còn gì, nàng sững lại.
Không đúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trâm cài đã biến mất rồi.
Những món trang sức của nàng đều là do Tần Giang Nguyệt tặng.
Người đã không còn ở đây, những vật này vẫn luôn ở bên nàng, không thể mất được.
Tiết Ninh chưa bao giờ nghĩ mình có tình cảm đặc biệt sâu đậm với Tần Giang Nguyệt.
Nếu không, khi nghi ngờ kiếm tiên có thể là Tần Giang Nguyệt, nhất định nàng sẽ đi gặp hắn.
Nàng đã không đi.
Kiếm tiên cũng không đến tìm nàng.
Thực ra trong lòng nàng đã nghĩ đó không phải là Tần Giang Nguyệt rồi.
Nếu thật sự là hắn, không đến tìm nàng ngay lần đầu tiên trở về chắc cũng không muốn gặp lại nàng nữa.
Dù là khả năng nào, không gặp lại đều là kết quả đúng đắn nhất.
Nhưng chiếc trâm cài đã mất.
Tiết Ninh cảm thấy trong lòng trống rỗng, trong khoảnh khắc trở nên bối rối, người luôn bình tĩnh như nàng khi thấy xà yêu vì dạ dày bị ăn mòn, sóng axit trào ra ăn mòn lục phủ ngũ tạng, giãy giụa không ngừng lại quay ngược trở lại.
Lợi dụng lúc xà yêu đau đớn để lấy yêu đan, Trương Chỉ thấy nàng lại quay trở lại, định kéo nàng ra ngoài nhưng bị nàng hất tay ra.
“Ngươi điên rồi!”
Tiết Ninh không thèm để ý đến hắn ta.
Trước đây là hắn ta để tâm đến thân phận của nàng đến từ Hợp Hoan Tông, bây giờ nàng nhìn hắn ta một cái cũng thấy thừa.
“Ta thật là…”
Trương Chỉ biết mình nên rời đi, không có cơ hội nào tốt hơn thế này.
Mang yêu đan ra ngoài giao cho Nhân Hoàng, chứng minh năng lực của Bồng Lai, khiến các tiên tông và thậm chí kiếm tiên công nhận Bồng Lai, đây chính là ước nguyện lớn nhất của hắn ta từ trước đến nay.
Nhưng khi nhìn bóng lưng Tiết Ninh, nàng y phục rách nát nhưng vẫn cứng đầu quay lại, mặc cho sóng axit ăn mòn khiến hắn ta do dự cả chục nhịp thở.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không theo nàng.
Xà yêu đang nguy kịch, sắp nổ tung mà chết, gặp nhau ngẫu nhiên nhưng Tiết Ninh muốn tìm c.h.ế.t thì hắn ta không thể cùng nàng chết.
Hắn ta đã có thể nghe thấy tiếng gọi từ đồng môn bên ngoài, không thể ở lại đây nữa.
Trước khi rời đi, Trương Chỉ cũng để lại cho Tiết Ninh một cơ hội sống sót.
Xà yêu không duy trì được trận pháp áp chế cảnh giới, trong bụng có thể tự do sử dụng linh lực, hắn ta dùng toàn bộ sức mạnh Kim Đan đ.â.m thủng nhiều lỗ trên cơ thể đối phương, sóng axit phun ra ngoài, tốc độ nổ tung của nó tăng lên, nhưng nơi có thể thoát ra cũng nhiều hơn.
“Phần còn lại phải xem số mệnh của ngươi.”
Trương Chỉ mím môi rời đi, bay ra ngoài, thấy mọi người đều vây quanh thân hình khổng lồ đang giãy giụa của xà yêu.
Giang Trạm thấy hắn ta, vội vàng tiến lên tìm Tiết Ninh nhưng không thấy tung tích của nàng.
“Nàng đâu?”
Trên mặt Giang Trạm dần mất đi sự khẩn trương, không biết sự khẩn trương đó là thật hay giả, chỉ để cho người có thể ra ngoài nhìn thấy.
Trương Chỉ thành thật nói: “Không biết.”
Giang Trạm hoàn toàn không còn biểu cảm gì.
Nhưng hắn ta không lùi bước, vẫn từng bước tiến tới gần con xà yêu đang giãy giụa.
“Vương gia, không thể tiến thêm nữa.”
Thuộc hạ đã chặn đường của hắn ta.
Giang Trạm nhìn những lỗ hổng trên thân xà yêu, nghe tiếng rít chói tai kia, nghĩ đến Tiết Ninh lần này rồi tới lần khác nói với hắn ta “trốn đi”, “đứng sang bên kia”, lại nhớ đến đôi mắt đóng băng của mình vì mộc linh của nàng chữa trị mà tan thành những giọt nước ấm.
Nàng đã c.h.ế.t rồi sao.
Giang Trạm ấn vào lồng ngực, phun ra một ngụm máu.
Trong bụng xà yêu, Tiết Ninh vẫn sống khỏe mạnh.
Những lỗ hổng mà Trương Chỉ đ.â.m ra đã làm loãng dịch vị khiến tình cảnh của Tiết Ninh không còn khó khăn như trước, mà nàng cũng nhanh chóng tìm thấy thứ mình đang tìm.
Trâm hoa dành dành đã mất đi hình dáng ban đầu, chỉ còn lại một viên ngọc nhỏ.
Tiết Ninh một tay cầm viên ngọc, tay kia cầm mảnh gương vỡ, thật ra nàng không hiểu rõ mình đã nhận được gì.
Sóng axit đột ngột trút xuống, giữa gương và viên ngọc, nàng lại chọn bảo vệ viên ngọc khiến mảnh gương bị ăn mòn.
Nàng ngây người một chút, không rõ cảm giác trong lòng là gì, nhưng kỳ tích đã xảy ra.
Mảnh gương vỡ bị ăn mòn không những không biến mất mà còn dần dần hợp nhất tái sinh trong lòng bàn tay nàng, hợp lại thành một cái gương hoàn chỉnh.
Đó là một cái gương nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay nàng, phản chiếu khuôn mặt đầy thương tích của nàng.
Chiếc gương trang điểm sau khi phản chiếu vết thương, vết thương bắt đầu phát ra ánh sáng trắng, kết hợp với mộc linh của nàng chữa lành phần lớn vết thương trên người nàng, thậm chí không còn vết sẹo.
Quả trứng thứ hai từ từ nở ra, trên bảng hiện ra hai chữ.
Chữa lành.
Tiết Ninh vui mừng chưa kịp soi vết thương trên mặt thì phát hiện xà yêu hoàn toàn không chịu nổi nữa, sắp nổ tung.
Nàng vội vàng thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài, lỗ hổng gần ngay trước mắt nhưng cũng xa tận chân trời.
Thịt rắn nát b.ắ.n lên mặt nàng, nàng gắng sức bò lên, bám vào mép lỗ hổng, vừa kịp thoát ra ngoài trước khi xà yêu nổ tung.
Nhưng cũng chỉ vừa thoát ra ngoài.
Dù là tu sĩ Trúc Cơ tự bạo cũng khiến khu vực trong phạm vi trăm dặm không còn sự sống huống hồ là đại yêu Nguyên Anh.
Nó muốn kéo kẻ trộm yêu đan cùng c.h.ế.t với nó.
Nhân Hoàng đã được người của Bồng Lai bảo vệ rời xa, Tiết Ninh một mình cô đơn bên ngoài với xà yêu, không ai nghĩ rằng nàng có thể thoát ra.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng chói mắt từ vụ nổ của xà yêu, nghĩ rằng nếu lát nữa bị nổ thành xương rồi dùng kỹ năng chữa lành mới có được để phục hồi thì cần mấy ngày mới có thể trở lại thành người hoàn chỉnh?
Liệu quá trình đó có đau đớn không?
Nàng dùng hết sức lực bảo vệ Tiểu Quy và các quả trứng khác, để lại cho mình một đường sống, không khỏi có chút bi thương.
Trước đây luôn cảm thấy tiến cấp rất nhanh, rất nhẹ nhàng, vô cùng bất an, nhưng giờ đây lại không khỏi hoài niệm sự nhẹ nhàng lúc đó.
Nhưng cơn đau tưởng tượng không đến.
Tiết Ninh cảm thấy có điều gì đó, bất chợt mở mắt, thấy mình được bảo vệ bởi một luồng kiếm quang.
Ánh sáng này... là Trương Chỉ sao?
Không đúng, hắn ta hoàn toàn không có kiếm bản mệnh.
Vậy là ai?
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282: Hoàn Chính Văn
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287: Hoàn