Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 30: Chương 30
Tiết Ninh đột nhiên mở to mắt.
Bản thân nguyên chủ không thể làm việc thúc dưỡng linh thực, còn nàng, từ khi đến đây chỉ làm việc này một lần mà thôi.
Đêm hôm đó, sau khi trốn trở về từ chỗ Mộ Không Du, Tần Giang Nguyệt không rời đi, còn tìm được không ít hạt giống.
Xét thấy trước khi nàng rời đi đã làm hắn không vui, khi trở về lại vô tình khiến hắn tức giận, nàng cũng không vào nhà, quyết định cày mở đất suốt đêm để cho hạt giống bén rễ nảy mầm.
Hắn đã quan sát nàng suốt đêm hôm đó sao?
Ánh mắt của hai người gặp nhau, Tần Giang Nguyệt lập tức dời mắt đi trước.
Thật là lạ.
Thật sự rất lạ!
Thật ra việc hắn quan sát nàng là chuyện rất bình thường.
Từ nhỏ hắn đã nhập môn tu luyện, dù linh mạch đã vỡ, tu vi mất hết, nhưng cảm giác nhạy bén trên thân thể vẫn còn giữ lại một ít.
Tiết Ninh ngoài kia hì hục làm việc, tiếng động lớn như vậy, hắn muốn bỏ qua cũng khó, vì cảnh giác, cũng phải xem xét nàng đang làm gì.
Chuyện ngủ nghỉ, nếu không phải thực sự không chịu nổi thì hắn thực sự không muốn làm.
Thời gian còn sống đã không còn nhiều, hắn không muốn lãng phí vào giấc ngủ.
Một việc hết sức bình thường, dưới ánh mắt khác thường của Tiết Ninh, dường như trở nên có chút phức tạp.
Ngón tay hắn vô thức xoa nắn thành ghế, những đường vân cũ kỹ trên thành ghế có thể khắc sâu vào trong đầu hắn.
Những chuyện vô bổ như thế, hắn lại còn đủ tâm tư để tính toán, dường như như vậy có thể không phải bận tâm đến khuôn mặt Tiết Ninh đang tiến gần.
Hắn lại nhìn thấy cái nốt ruồi nhỏ trên mũi và má nàng, lần này còn nhìn rõ cả đôi mắt của nàng.
Trong đó phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của hắn.
Hắn như không có chuyện gì chuyển đề tài: “Thời gian của ta không còn nhiều, có muốn thử chuyển tu đạo pháp khác không, hãy sớm cho ta một câu trả lời.”
Tiết Ninh nghe vậy, lẩm bẩm một tiếng.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Nàng nhận ra, Tần Giang Nguyệt người này khi gặp phải chuyện không muốn trả lời hoặc không muốn đối mặt sẽ không trực tiếp phản ứng gì để nàng cảm thấy mình bị hắn từ chối hay phản bác.
Hắn sẽ giữ vẻ ngoài ôn hòa lịch thiệp, khiến nàng cảm thấy hắn đã chấp nhận nàng, sau đó lại khéo léo chuyển đề tài, khi nàng nhận ra đề tài đã khác xa mười vạn tám ngàn dặm thì hắn đã đi mất.
Cuối cùng chẳng giải quyết được việc gì, câu nào cũng chưa kịp hỏi ra khỏi miệng.
Nếu không phải hiện tại di chuyển khó khăn, nàng chắc chắn không thể chạm vào vạt áo của Tần Giang Nguyệt, giống như lần đầu tiên nàng thấy hắn ở đạo tràng, nàng chưa kịp tiến lên nhắc nhở, người hắn đã biến mất thành một đốm sáng, vài lần sau gửi thư, cũng như khu vực chiến sự không có tín hiệu, dường như chưa từng nhận được.
Trong khi Tiết Ninh quan sát Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt cũng bị buộc phải nhìn chằm chằm vào nàng.
Trước đây chưa bao giờ phát hiện, đôi mắt của Tiết Ninh thực sự rất đẹp.
Có một loại sự tinh tế và quyến rũ tỏa ra từ bên trong.
Giống như quả vải lột xác, mặc kệ là gì, tất cả đều được giấu trong thịt quả, nhìn kỹ mới có thể phát hiện được điểm này.
Lại nhìn tư thái và hành vi của nàng rất đoan trang, mặc quần áo cũng rất cẩn thận, một thân mặc lam sắc càng thêm thân, giống như các đệ tử học tâm pháp vậy.
Hẳn là đã chú ý tới hắn đang đánh giá mình, Tiết Ninh không tự chủ được mà cảm thấy ngượng ngùng, nàng hơi cắn môi, ngồi dậy lùi về phía sau một bước, ánh mắt né tránh, mu bàn tay để ở sau người bắt đầu bấu lấy tà áo.
Ánh mắt Tần Giang Nguyệt có vài phần giống như lúc hoàng hôn buông xuống, trong phòng lại hơi tối, Tiết Ninh tìm việc để làm, đó là đi thắp đèn.
Sau khi thắp đèn xong, Tiết Ninh giống như lấy hết can đảm, đưa lưng về phía hắn, mở miệng nói: “Ta nguyện ý chuyển sang tu luyện đạo pháp khác.”
Vẻ mặt Tần Giang Nguyệt không có mấy biến hóa, không phải đã đoán được nàng đã thay đổi chủ ý từ trước, mà thật sự không để ý đến nàng lựa chọn như thế nào.
“Chỉ cần ngươi chịu dạy ta, ta nhất định sẽ học hành chăm chỉ. Hiện giờ trong cả Vô Tranh Tiên Phủ này, người duy nhất sẵn lòng dạy ta chỉ có ngươi.”
Nói đến đây, Tiết Ninh quay lại, mái tóc đen của nàng được ánh sáng màu mật của ngọn nến phủ lên một lớp ấm áp, dáng vẻ của nàng trở nên thân thiện hơn khi ở bên người muốn dạy nàng.
“Ta muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có mạnh mẽ mới không bị họ khinh thường và ép buộc như ngày hôm nay, không cần phải luôn trốn sau lưng người khác. Trước kia là ta cố chấp, cho rằng các ngươi đều nghĩ ta không xứng dùng kiếm, không thể tu luyện kiếm đạo, cứ muốn tu luyện để cho các ngươi xem. Nhưng hiện tại ta sẵn lòng nghe lời ngươi, bởi vì…”
Lời nói đến đây đột ngột dừng lại.
Còn có thể vì lý do gì?
Chỉ bởi vì, trong thế giới này ngoài cha mình ra, người duy nhất nàng có thể dựa vào sắp phải c.h.ế.t rồi.
Nếu không tìm cách mạnh lên, hậu quả khó mà lường được.
“Con người quả thực nên dựa vào chính mình.” Tần Giang Nguyệt nói giọng êm dịu và ổn định: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt. Miễn là ngươi muốn học, ta sẽ dạy ngươi hết khả năng của mình.”
Hắn là kiếm tu, nhưng không ai nghi ngờ hắn cũng thông thạo các đạo pháp khác.
Kiếm Diệt Ma là kiếm của kiếm tiên từng sử dụng, để cho nó công nhận một người tu luyện, đi theo hắn chiến đấu khắp nơi, thử thách không chỉ là hiểu biết về kiếm pháp.
Tần Giang Nguyệt ở mọi mặt đều xuất chúng, là thiên tài chưa từng có trong vạn năm của nhân gian, điều này ai cũng công nhận.
“Vậy chúng ta…”
Hắn nói dở câu thì bị tiếng gõ cửa ngắt quãng.
Tiếng gõ cửa này rất kỳ lạ, tựa như ai đó đang dùng vật gì đó đập vào cửa, vật đó còn rất nhỏ nhưng lại cứng cáp, tiếng vang lên khá thanh.
Tiết Ninh lập tức phản ứng.
“Tới đây!”
Nàng nâng váy chạy ra mở cửa, ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, Tần Giang Nguyệt quay đầu lại, thấy Tiết Ninh ngồi xổm bên cạnh cửa, chiếc váy màu xanh đen như mực tàu lan tỏa, mái tóc dài mềm mại xõa xuống, gần như che phủ cả nửa thân trên của nàng.
Nàng cúi đầu, tay vươn ra, nâng lên một con rùa nhỏ.
“Rùa nhỏ thật là giỏi, không tệ không tệ, còn mang về nhiều thứ như vậy nha!”
“Tiên tử, phải gọi ta là rùa thần, ta không phải rùa thường.”
Dựa theo tính cách của Tiết Ninh, nếu như rùa thần không nhắc đi nhắc lại bao năm rằng nó không phải là rùa thường, e là những ngày khó khăn đó chưa kịp trải qua thì nó đã sớm bị bỏ rơi rồi.
“Biết rồi biết rồi, mi là rùa thần, rùa thần ninja.”
“Chỉ cần gọi là rùa thần được rồi, ninja là cái gì?”
“Nói ra mi cũng không hiểu, để ta xem có gì ăn ngon nào.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tiên tử có trù nghệ rất tốt, lại sẵn lòng vào bếp, ta đương nhiên là phải lấy, không, phải mang tất cả những gì có thể lấy được về đây rồi!”
Rùa thần nhỏ tỏa ra mùi hoa sen dễ chịu khiến người ta thèm muốn, ngửi thấy mà Tiết Ninh càng thèm ăn canh ba ba.
“Mi cứ tránh xa ta ra, để ta tự thu dọn là được.” Bụng Tiết Ninh kêu cồn cào: “Ngửi mùi của mi càng làm ta thêm đói.”
Ban đầu rùa thần nhỏ không hiểu ý nàng, đợi khi phản ứng kịp thì vội vàng chui xuống dưới áo choàng của Tần Giang Nguyệt.
“Xì!”
Thật là kinh khủng! Nữ nhân này cuối cùng đã điên đến mức muốn ăn thịt linh thú đã ký kết khế ước với mình luôn rồi sao!?
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282: Hoàn Chính Văn
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287: Hoàn