Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 205: Chương 205
Ôn Nhan liên tục ra hiệu, kéo áo nàng ta khiến nàng ta không thể nói tiếp.
Mộ Văn nhìn ánh mắt chế giễu của Trương Chỉ, không khỏi cảm thấy buồn bã.
Nàng ta thất vọng, chuẩn bị chịu đựng tiếp tục ngồi nghe nhưng thân thể không thể cử động.
Nàng ta đột nhiên nhận ra, người ngồi trên cao đài, không còn là đại sư huynh ôn nhu nhã nhặn nữa.
Đó là Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên tôn, dù hắn đã hạ thần đàn, có tình cảm nam nữ cũng không hoàn toàn là Triều Ngưng chân quân trước đây.
Dĩ nhiên cũng không thể như trước đây dung túng sự bướng bỉnh của nàng ta, chấp nhận lời chỉ trích vô lý của nàng ta.
Toàn thân Mộ Văn run rẩy, lúc đứng lên không phải không sợ nhưng sự bất bình đã chiếm ưu thế, cũng tự hào rằng mình đã tu luyện với Tần Giang Nguyệt nhiều năm, có chút thân thiết, nói ra cũng sẽ không sao.
Nhưng giờ nàng ta nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều.
“Không phải muốn tự tu luyện sao?”
Từ đầu đến cuối không nói một lời, Tần Giang Nguyệt đặt cuộn sách xuống, gió cuốn lên đưa đến trước mặt Mộ Văn.
Mộ Văn không đưa tay nhận lấy, nàng ta biết điều đó có nghĩa là gì, nỗi sợ hãi chưa từng có ập đến.
“Đại sư huynh…” Nàng ta vẫn thử kéo quan hệ cũ, giảm bớt tình hình hiện tại nhưng thất bại.
“Bản tôn thực sự không thể công bằng.”
Tần Giang Nguyệt thừa nhận bình thản khiến Tiết Ninh ngồi hàng đầu ngẩn ra.
“Ai muốn nghe thì ở lại nghe, ai có lòng oán hận, có thể như nàng ta, lấy cuộn sách tự học.”
… Có thể như nàng ta, tức là bây giờ vẫn có thể không như vậy.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, giữ m.ô.n.g yên vị trên ghế.
Ôn Nhan đứng bên cạnh Mộ Văn, khó khăn nhìn nàng ta một lúc rồi cũng cắn môi ngồi xuống.
Cả người Mộ Văn lạnh ngắt, người duy nhất luôn tốt với nàng ta cũng sắp buông tay rồi sao?
Nàng ta nhìn Ôn Nhan với ánh mắt cầu xin, Ôn Nhan khó xử một lúc, gần như đứng dậy nhưng Ngân Tâm ngồi phía trước đã giữ nàng ta lại.
“Ngươi tự gây họa thì tự chịu đi, tại sao phải kéo nàng ta chịu tội cùng? Ngươi nghĩ đây là chuyện tốt sao? Nếu là chuyện tốt, ngươi đã không khóc! Cần gì phải bắt nàng ta theo ngươi! Nàng ta xem ngươi là tỷ muội tốt, ngươi lại coi nàng ta là gì!?”
Câu hỏi này khiến Mộ Văn lùi lại hai bước.
Nàng ta nhìn vào ánh mắt của mọi người, dường như ai cũng không thể chịu đựng nổi nàng ta.
Tại sao lại trở thành thế này?
Trước đây dù họ không hài lòng cũng không biểu hiện ra trước mặt nàng ta, tất cả là vì… tất cả là vì cha mẹ nàng ta đã giải trừ hôn ước sao?
Nhưng cha vẫn là cha của nàng ta, mẹ vẫn là mẹ của nàng ta mà!
Cuộn sách bay lơ lửng trước mặt rơi xuống đất với một tiếng “bịch”, Mộ Văn giật mình, không thể tin nhìn về phía Tần Giang Nguyệt, hắn không thèm nhìn nàng ta một lần, ra lệnh một cách lạnh lùng: “Ra ngoài.”
Mộ Văn không thể kiểm soát bản thân, lùi lại rồi bước ra ngoài, cuộn sách trên đất cũng không kịp nhặt lên.
Ôn Nhan cúi người nhặt lấy, đuổi theo vài bước, nhét vào tay nàng ta, nhìn nàng ta lần cuối rồi quay lại chỗ ngồi.
Mười người, giờ chỉ còn chín.
Mộ Văn nhìn cánh cửa đại điện đóng chặt, nàng ta đã làm khó Tiết Ninh nhưng cuối cùng Tiết Ninh không nói một lời chỉ trích nàng ta.
Nàng không phản bác, cũng không biện minh cho mình, thậm chí ngoài cái nhìn ban đầu, không có thêm một ánh mắt nào khác.
Sự thờ ơ hoàn toàn này khiến nàng ta còn khó chịu hơn bị phản bác.
Còn khó chịu hơn là bị Tần Giang Nguyệt đuổi ra khỏi điện.
Nếu chuyện này bị người ngoài biết, nàng ta sẽ càng bị đưa ra đầu sóng ngọn gió!
Mộ Văn chưa từng bị mất mặt như vậy, nàng ta cố gắng muốn trở lại nhưng cánh cửa đại điện đóng chặt, không thể mở ra.
Nàng ta từ hoảng loạn bình tĩnh lại, nhận ra chuyện này phải tìm đến mẹ mới được.
Khi Nhiếp Bàn thấy Mộ Văn, nghe nàng ta khóc lóc kể lại, bỏ công việc xuống, yên lặng nhìn nàng ta rất lâu.
Mộ Văn bị mẹ nhìn khiến toàn thân không thoải mái, vừa khóc vừa nói: “Bây giờ ngay cả mẹ cũng trách mắng con sao?”
Nhiếp Bàn lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không trách mắng con, chỉ là có chút tự trách mình.”
Mộ Văn ngẩn ra.
“Ta tự hỏi mình không nuông chiều con, cha con cũng rất nghiêm khắc, sao lại khiến con nóng nảy, không biết trời cao đất dày như vậy.” Nhiếp Bàn như chìm vào hồi ức: “Có lẽ con cũng cần thời gian để trưởng thành. Mẹ hồi trẻ cũng từng như con.”
Giờ bà ta đã vượt qua, đã trưởng thành nhưng con gái bà ta vẫn chưa thể.
Có phải hiện tại của bà ta chính là ngày xưa của con bà ta không?
Vì vậy lúc đó sư đệ mới không thích bà ta, từ chối bà ta đủ điều.
Nếu không phải sau này…
Nói ra, dường như bà ta phải cảm ơn mưu kế của Đại ma Khuynh Thiên, nếu không ngay cả đứa con này cũng không có.
Nhưng đứa con này giống bà ta hơn giống Tiết Tông.
Trong đôi mắt cũng không thấy hình bóng của Tiết Tông.
Sư đệ…
Hôm đó chắc chắn bà ta đã thấy tàn hồn của sư đệ, nhưng đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy sao vẫn còn tàn hồn?
Nguyên thần của sư đệ đột nhiên xuất hiện, lại muốn g.i.ế.c bà ta.
Toàn thân Nhiếp Bàn cảm thấy lạnh lẽo.
“Mẹ?” Mộ Văn nhận ra mẹ có điều không ổn, không yên lòng gọi một tiếng.
Nhiếp Bàn lạnh lùng nói: “Tiên tôn đã nói không thể thay đổi, không cho con vào học, con hãy tự học đi. Có gì không hiểu thì đến hỏi mẹ, tuy mẹ cũng không chắc sẽ giải đáp rõ ràng nhưng có còn hơn không.”
Bà ta đi tới bên con gái: “A Văn, đại chiến sắp đến, con nên ít nghĩ đến chuyện trần tục, tập trung tu luyện, có những thứ chỉ người sống sót mới có quyền tranh giành.”
Mộ Văn như bị sét đánh, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của mẹ, không thể nói nên lời.
Nhiếp Bàn bước tới cửa sổ, nhìn về phía vách núi nơi có mộ phần của Tiết Tông và vợ ông ấy, trong lòng nhắc lại câu nói.
Có những thứ chỉ người sống sót mới có quyền tranh giành.
Và người sống sót đó là bà ta.
Thượng Thủy Tiên Các, khóa học tạm thời kết thúc, mọi người rời điện, chỉ có Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt ở lại.
Tiết Ninh hoàn toàn không để tâm đến sự việc của Mộ Văn, nàng có chút thắc mắc, đợi mọi người đi hết mới hỏi Tần Giang Nguyệt.
“Hôm nay ta nghe chàng giảng đạo, có chỗ không rõ.” Nàng mở lòng bàn tay cho Tần Giang Nguyệt từ trên đài cao xuống ngồi bên cạnh nàng xem: “Chàng nói ta và Tần Bạch Tiêu đối trận, ai thắng nhiều hơn?”
Tần Giang Nguyệt nhìn tay nàng, công bằng nói: “Bạch Tiêu.”
“Đúng vậy, nhưng trước đây ta giao đấu với hắn vài lần, dù hắn có kiềm chế nhưng ta luôn có cảm giác ta có thể thắng hắn.”
Nàng tháo Ngọc Ban Chỉ trên tay đưa cho hắn: “Cái này cũng nên trả lại cho chàng, bây giờ ta không sao rồi.”
Tần Giang Nguyệt không nhận, Tiết Ninh cầm tay hắn, cẩn thận đeo lại cho hắn.
“Sư tôn cũng không thể không giữ gì lại, nếu chàng không khỏe, ta cũng sẽ không khỏe.” Tiết Ninh lẩm bẩm nói: “Chàng phải bảo vệ mình.”
Tần Giang Nguyệt: “Đừng gọi sư tôn.”
Tiết Ninh ngước mắt, chớp chớp nói: “Tại sao không gọi? Chàng dạy chúng ta một buổi, chúng ta đều là đệ tử của chàng, gọi sư tôn không vấn đề gì mà.”
“Người khác có thể, nàng thì không.” Tần Giang Nguyệt kiên quyết nói: “Không được gọi sư tôn.”
Tiết Ninh ngừng lại, kéo dài giọng: “Ồ… Ta hiểu rồi.”
Nàng bất ngờ tiến lại gần, hôn lên ấn ký trên trán hắn.
“Gọi sư tôn thì không thể làm việc này, đúng không?” Tiết Ninh nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi, sư đồ không hợp, thiên lý không dung mà…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói thì nói vậy nhưng nàng lao vào lòng Tần Giang Nguyệt, lại kêu lên: “Sư tôn có gì giải đáp thắc mắc của ta không?”
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282: Hoàn Chính Văn
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287: Hoàn