Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ
Chương 137: Chương 137
“Có một chuyện ta chưa nói với ngươi.” Nghĩ đến đây, Tiết Ninh mở miệng nói: “Trong ba ngày ta hôn mê, ta đã có một giấc mơ, mơ thấy cha ta.”
“Sư tôn?”
“Đúng vậy. Ta thấy ông đứng bên một vách đá, quay đầu nhìn ta một lần rồi biến mất. Ban đầu ta nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ không đơn giản như vậy.” Tiết Ninh nhìn vào Linh Âm Châu trong tay Tần Giang Nguyệt: “Đây là bảo vật cha ta giao cho gia tộc Giang gia, có phải vì ta lấy lại nó mới mơ thấy giấc mơ đó không? Giấc mơ đó có ý nghĩa gì?”
“Chỉ là một giấc mơ, không dễ xác định.” Tần Giang Nguyệt nói: “Nhưng vách đá mà nàng nói, đại khái ta biết ở đâu.”
Tần Giang Nguyệt xoay cổ tay, kéo nàng lên pháp khí của hắn. Một cành hoa bình thường nhất, trong tay hắn biến hóa khôn lường, việc gì cũng làm được.
Tiết Ninh đứng trên đó, lòng nàng có chút rối bời, rất là kỳ lạ. Nàng đẩy tay hắn ra, cúi xuống, đầu cũng không ngẩng lên: “Ngươi cứ đi đường của ngươi, không cần lo cho ta.”
Tần Giang Nguyệt theo lời nàng, điều khiển cành hoa bay tới nơi có vách đá.
Cành hoa trở nên rất rộng, Tiết Ninh ngồi xổm trên đó cũng không sợ bị rơi xuống, nhưng tu tiên lâu như vậy, nàng vẫn có chút sợ độ cao.
Nuốt nước bọt, Tiết Ninh dứt khoát ngồi nghiêng, lưng dựa vào chân Tần Giang Nguyệt, rất an tâm.
Tần Giang Nguyệt không cần nhìn đường, chỉ chú ý nàng muốn làm gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy áo giao lĩnh màu vàng nhạt, búi tóc vẫn là kiểu hắn chải cho nàng, chỉ thay đổi dải buộc tóc trên búi tóc.
Dải buộc tóc theo gió bay phất phới, quấn quanh miếng ngọc sáng ở eo hắn, hắn đưa tay tháo ra, mân mê dải lụa như đang vuốt ve má nàng, khiến đầu ngón tay hắn trở nên nóng rực.
Tiết Ninh không để ý đến hành động nhỏ của hắn, đang tập trung chăm chú làm cho cành hoa đ.â.m chồi.
Khi nàng đưa cành hoa cho Tần Giang Nguyệt, trên đó chưa có nhiều hoa, chỉ có vài mầm xanh và một ít cánh hoa.
Trông thật thảm hại.
Kiếm tiên dùng pháp khí như vậy thật sự quá đỗi nghèo nàn, linh phủ của Tiết Ninh thì đầy hoa, thể hiện rõ ràng thẩm mỹ của nàng như thế nào.
Bây giờ nàng đã tu luyện cao hơn, làm cho cành hoa nở rộ rất dễ dàng.
Chẳng mấy chốc những bông hoa màu hồng đào đã nở rộ khắp đầu cành, những sợi hoa nặng trĩu mà rũ xuống như cây phất trần làm từ hoa.
Đúng lúc này họ đã đến nơi, Tần Giang Nguyệt nắm tay nàng bước xuống khỏi cành hoa, thu nó lại trong tay cùng với kiếm khí lạnh lùng độc đáo của hắn, cành hoa đầy những sợi hoa khiến hắn trông như Tiên quân ở cung Quảng Hàn.
“Như vậy tốt hơn nhiều rồi.” Tiết Ninh rất hài lòng với thành quả của mình, do dự một chút, nàng ngẩng đầu lên, nói: “Ta có thể hôn ngươi một cái không?”
Tần Giang Nguyệt rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt trong trẻo không thấy chút ám muội hay dục niệm nào khiến Tiết Ninh cảm thấy tự ti.
Nhưng câu trả lời của hắn lại rất trực tiếp: “Nàng muốn thì được thôi.”
Khuôn mặt thánh khiết nói những lời buông thả, sự tương phản này khiến lòng Tiết Ninh rung động.
Nàng khẽ nói: “Ta chỉ nhắc ngươi, sợ lát nữa ngươi đau mà không chuẩn bị tâm lý.”
Nàng vẫn nhớ đến chuyện phản phệ của Thiên quy.
Ngươi nói Thần tộc Tiên tộc đều đã diệt vong, sao Thiên quy lại không diệt vong chứ?
Lực lượng của quy tắc mạnh mẽ đến thế sao?
Sao không đi trói buộc Ma thần đi?
Kẻ phản nghịch thì sống vui hơn kẻ phục tùng sao?
Tiết Ninh đang nghĩ ngợi lung tung, Tần Giang Nguyệt đã cúi đầu xuống, hôn lên trán nàng.
Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, trong sáng, không có chút dục niệm nào, nhưng Tiết Ninh lại rất ưng ý.
Hôn lên trán mang ý nghĩa an ủi, là sự gần gũi không dục niệm, rất thuần khiết.
Tay Tiết Ninh chạm vào tay áo hắn, từng chút từng chút di chuyển lên, mặt nàng hơi đỏ, hỏi: “Lần này bị thương ở đâu rồi?”
Tần Giang Nguyệt kéo tay áo ra, bên trong cổ tay là một vết thương đỏ đang rỉ máu. Máu là màu vàng kim, đó là dấu hiệu đặc trưng của tiên nhân.
Tiết Ninh vội vàng dùng kỹ năng thứ hai để cầm m.á.u và chữa lành cho hắn, chẳng mấy chốc trên cổ tay hắn không còn vết thương nào nữa.
“Xong rồi.”
Vừa dứt lời, tay nàng đã bị Tần Giang Nguyệt nắm ngược lại, hắn biến cành hoa thành hình dạng thanh kiếm, ánh sáng cũng biến thành màu của cánh hoa.
Tất cả đều toát lên vẻ tiên khí.
“Nàng xem nó thiếu gì.”
Tiết Ninh mơ màng mở to mắt: “Hả?”
Tần Giang Nguyệt vẽ một đường kiếm hoa, tay nắm ngược lại: “Giúp ta làm một chuôi kiếm đi.”
“Trừ cái này, ta không có gì khác do nàng tặng.”
Trái tim Tiết Ninh bỗng chùng xuống.
Tất cả mọi thứ của hắn đều đã cho nàng, nhưng đồ nàng tặng hắn, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mỗi cành hoa này.
“... Nhưng ta không biết làm.” Tiết Ninh ngập ngừng, mím môi nói: “Nhưng ta có thể học. Ta biết đan lưới, nghĩ rằng làm một chuôi kiếm không phải là việc khó. Nếu làm không đẹp, ngươi không được chê đâu nhé.”
“Không đâu.” Tần Giang Nguyệt cúi đầu, tóc đen được buộc bằng chiếc vương miện bạc, lọn tóc trượt từ vai xuống, hé lộ nụ cười thầm kín mà yên tĩnh.
Nụ cười của hắn vẫn yên bình dịu dàng như thế, nhưng không còn cảm giác cô độc đậm nét như lần đầu gặp.
Trái tim Tiết Ninh đập nhanh hơn, vội vàng chuyển ánh nhìn, đột nhiên có hai bia mộ đập vào mắt.
Chữ trên bia mộ không khó nhận ra.
Đó là mộ của Tiết Tông, bên cạnh là bia mộ của Giang Mộ Vãn, hai người hợp táng, chung một quan tài.
Đây chính là vách đá trong giấc mơ của Tiết Ninh, nơi đây là chỗ an nghỉ của vợ chồng Tiết Tông và Giang Mộ Vãn.
Trong hàng vạn năm qua ở Vô Tranh Tiên Phủ đã có không biết bao nhiêu đại năng và đệ tử ngã xuống, phần lớn đều được chôn cất ở một tiên phong để tiện bề cúng tế.
Tiết Tông không muốn cùng họ nên đã chọn nơi này.
Nơi đây phong cảnh không đẹp, là một vách đá, phía dưới toàn là đá tảng, linh thực cũng hiếm thấy.
Mộ phần của ông và vợ đơn giản đến mức có chút sơ sài, trước bia không có bất kỳ cống phẩm nào, rõ ràng đã nhiều năm không ai chăm sóc.
Tần Giang Nguyệt bỗng bước đi, dừng lại ở một chỗ.
Dù không ai chăm sóc, nhưng gần đây có người từng đến, nhìn dư âm của linh lực ở đây mà xem, là Mộ Không Du.
Nghĩ đến quầng sáng xanh lục trong tay Mộ Không Du dùng để truy tìm Tiết Ninh, có lẽ đến từ mộ của Tiết Tông.
Vậy hài cốt của ông chắc chắn còn trong mộ, còn Giang Mộ Vãn thì chưa chắc.
“Nàng có muốn xem bên trong không?” Hắn hỏi Tiết Ninh.
Tiết Ninh vội vàng nói: “Đào mộ người... vẫn là thôi đi.”
Tần Giang Nguyệt đáp: “Không cần đào mở.”
“Vậy làm sao xem được?”
Hắn kết ấn bằng hai tay, trận pháp ánh sáng vàng từ tay hắn xuất ra, Tiết Ninh hoa mắt trong giây lát, lập tức nhìn rõ mọi thứ bên trong mộ.
Một cỗ quan tài, bên trong có một đoạn xương sườn của Tiết Tông, đây là thứ duy nhất còn lại sau khi ông ngã xuống.
Trên xương sườn có vài dấu vết linh lực, màu xanh nhạt, rất giống với mộc linh của Tiết Ninh, nhưng chắc chắn không phải do nàng làm.
“Đó là?”
“Là của Mộ phủ chủ. Sau khi nàng rời đi, hắn đã đến đây, lấy một phần linh cốt của sư tôn để tìm vị trí của nàng.”
Biết ngay Mộ Không Du không dễ dàng để nàng đi.
Tiết Ninh nhíu mày quay sang chỗ khác, tu sĩ ngã xuống chỉ để lại một phần thi hài như xá lợi, nhưng phàm nhân sẽ để lại toàn bộ bộ xương.
Bao năm trôi qua, hài cốt chôn cùng với Tiết Tông đã vỡ vụn không thành hình dạng, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một nữ nhân.
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282: Hoàn Chính Văn
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287: Hoàn