Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 573: Chương 573

Sau khi trả lời vài tin nhắn khác, Kỷ Hòa bắt đầu đọc những tin nhắn từ những người thật sự cần sự giúp đỡ của cô.

Một ID có tên "Mãi đánh mất em" thu hút sự chú ý của cô.

Ban đầu, cô định bỏ qua. Nhưng không hiểu sao, cái tên này lại mang đến một cảm giác rất đặc biệt.

Cô đã lướt qua, nhưng rồi lại không kiềm được mà quay lại, mở tin nhắn ra.

"Kỷ Hòa, tôi thực sự rất hối hận. Vì sự nhu nhược của mình mà tôi đã để mất cô ấy như vậy... Nếu có thể có một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ dũng cảm đứng trước mặt cô ấy..."

Kỷ Hòa: "..."

Nội dung tin nhắn, đúng là rất hợp với cái tên.

Người ta thường nói, thà phá hủy mười ngôi đền cũng không nên làm tan vỡ một mối nhân duyên. Nếu là vấn đề tình cảm, cô quyết định hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Ngay khi cô vừa gửi tin nhắn, "Mãi đánh mất em" đã lập tức trả lời.

"Thật tốt quá! Kỷ Hòa, cuối cùng cô cũng trả lời tôi rồi! Cô không biết tôi đã hồn bay phách lạc cả tháng nay đâu! Nếu cô không xuất hiện, chắc tôi trầm cảm mất..."

"Chuyện là thế này, mỗi ngày tôi đi làm đều phải đi xe buýt số mười lăm. Cô cũng biết đó, cùng một khoảng thời gian, cùng một tuyến đường, sẽ gặp cùng một chuyến xe. Vì vậy, tôi thường xuyên gặp một cô gái trên xe."

"Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc dài buông xõa trên vai. Ngũ quan không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nhìn vào lại thấy rất dễ chịu. Ban đầu tôi chỉ tò mò, vô thức nhìn cô ấy lâu hơn một chút, rồi dần dần, ngày nào tôi cũng thấy cô ấy trên xe buýt. Có lẽ cô ấy cũng giống tôi, đều đi làm trên cùng một chuyến xe mỗi ngày."

"Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy có một chút tình cảm với cô ấy. Mỗi ngày cùng đi chung một chuyến xe, chứng tỏ lịch trình của chúng tôi cũng có nét tương đồng đúng không? Như vậy, nếu có thể tiến thêm một bước, thì khi hẹn hò cũng không có gì quá bất tiện cả. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tôi nghĩ mình nên thử tìm hiểu cô ấy."

Khi nói đến đây, "Mãi đánh mất em" dừng lại một chút.

Ở bên kia màn hình, anh ngượng ngùng gãi đầu.

Đừng nhìn tên ID mà tưởng anh là một người từng trải trong tình yêu, thực ra anh chưa từng yêu bao giờ. Thời đại học, anh chưa có lấy một mối tình, đến giờ vẫn còn độc thân.

Thậm chí, khi nói chuyện với con gái, anh cũng căng thẳng đến mức tim đập loạn nhịp.

Anh đã chuẩn bị tinh thần cả tuần, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí để tiếp cận cô gái đó.

Vào một buổi sáng thứ hai, anh lén lút tiến đến gần chỗ cô ấy ngồi, mở ứng dụng nhắn tin, đưa mã QR của mình ra trước mặt cô ấy.

Giọng anh có hơi run rẩy:

"Xin chào, tôi có thể xin thông tin liên lạc của cô được không?"

Anh đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất: bị từ chối thẳng thừng.

Nhưng cô gái chỉ ngẩng lên nhìn anh một lát, sau đó... giơ tay lên chỉ vào tai mình, lắc đầu.

Anh khựng lại.

"... Không thể nào?"

Cô ấy lại chỉ vào miệng mình, rồi tiếp tục lắc đầu.

Giây phút đó, cuối cùng anh cũng hiểu.

Cô ấy bị điếc. Cũng không thể nói chuyện.

Anh ngỡ ngàng, đứng yên như trời trồng.

Con người vốn ích kỷ, phản ứng đầu tiên của anh chính là do dự.

Trong lúc anh còn bối rối, xe buýt đã đến trạm.

Cô gái đứng dậy, khẽ mỉm cười với anh, sau đó nhẹ nhàng lướt qua vai anh rồi xuống xe.

Buổi tối hôm ấy, "Mãi đánh mất em" trằn trọc không ngủ được.

Anh nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Một cô gái xinh đẹp như vậy… tại sao lại là người khuyết tật?

Nếu cô ấy không bị khuyết tật thì tốt biết bao. Anh nhất định sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi cô ấy…

Tin buồn này khiến anh trải qua một buổi tối cuối tuần trong trạng thái vô tri vô giác.

Cũng may là cuối tuần, anh không cần đi làm, cũng không phải gặp lại cô gái ấy trên xe buýt.

Sau hai ngày một đêm suy nghĩ, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định.

Anh thực sự thích cô ấy.

Không phải chỉ là một chút rung động thoáng qua.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh đã biết đó chính là nhất kiến chung tình.

Dù cô ấy có là người khuyết tật thì sao chứ? Anh vẫn muốn ở bên cô ấy.

Anh đã hạ quyết tâm.

Sáng thứ Hai, khi đi làm, anh nhất định sẽ hỏi lại thông tin liên lạc của cô ấy.

Anh tin rằng nếu anh đi hỏi lần thứ hai, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được tâm ý của anh.

Nhưng...

"Kết quả là..."

Nói đến đây, biểu cảm của "Mãi đánh mất em" bỗng trở nên khổ sở.

"Kết quả là hôm thứ Hai, tôi không thấy cô ấy trên xe buýt."

Ban đầu, anh nghĩ có lẽ cô ấy bị ốm nên xin nghỉ phép.

Chắc chỉ là một lần tình cờ không gặp.

Nhưng ngày qua ngày, anh vẫn không gặp lại cô ấy nữa.

Giống như cô ấy đã đột nhiên biến mất khỏi thế giới này vậy.

"Thật sự, đại sư Kỷ Hòa, tôi khổ sở lắm! Cô nói xem, tại sao đúng lúc tôi quyết định như vậy thì cô ấy lại biến mất chứ?" "Mãi đánh mất em" đấm ngực dậm chân than thở.

Hơn nữa, vận khí của anh cũng quá xui xẻo đi?

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên anh rung động, vậy mà tình cảm ấy lại bị bóp chết từ trong trứng nước.

Thế giới rộng lớn như vậy, bọn họ chỉ là hai người xa lạ.

Không có cách nào tìm lại cô ấy nữa…

Trong cơn bực bội, anh đã đổi ID của mình thành một cái tên đượm màu bi thương, sau đó tìm đến sự giúp đỡ của Kỷ Hòa.

Sau khi xem bát tự của anh, Kỷ Hòa chậm rãi nói:

"Ừm, tôi có một tin xấu và một tin tốt. Anh muốn nghe tin nào trước?"

"Mãi đánh mất em" suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tin xấu đi."

Nhưng ngay sau đó, anh lại cảm thấy lo lắng:

"Khoan đã… tin xấu là sao? Chẳng lẽ lại giống mấy tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết? Kiểu như khi nam chính vừa quyết định theo đuổi nữ chính thì cô ấy đột nhiên gặp chuyện, rồi—"

Kỷ Hòa: "..."

Không có cẩu huyết đến mức đó đâu.

Cô lắc đầu, từ tốn nói:

"Tin xấu là… thực ra cô gái đó không phải là người khuyết tật."

"Chuyện này!" "Mãi đánh mất em" lập tức kích động.

"Cô ấy vốn là một người bình thường sao? Cái này đâu phải tin xấu! Đây rõ ràng là tin tốt mà!"

Kỷ Hòa bình thản đáp:

"Tin xấu ở chỗ… cô ấy không muốn anh dây dưa với mình, nhưng lại lười tìm lý do từ chối, nên đã giả vờ làm người điếc."

"Mãi đánh mất em": "..."

Anh câm nín.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý.

Bình thường, nếu ai đó hỏi xin thông tin liên lạc mà phát hiện đối phương không nghe thấy, họ sẽ tự động rút lui, không tiếp tục làm phiền nữa.

Cô ấy đã từ chối anh một cách hoàn hảo, không chút sơ hở.

Dù hơi quá đáng… nhưng công nhận là rất hiệu quả.

Nghe xong lời của Kỷ Hòa, "Mãi đánh mất em" cảm thấy như mất hồn mất vía.

Bảo sao Kỷ Hòa lại nói đây là tin xấu.

Vốn dĩ cô ấy không có ý gì với anh, thậm chí còn nghĩ cách để tránh né anh!

Kỷ Hòa có thể tưởng tượng được biểu cảm chán nản của anh bên kia màn hình, nhưng cô vẫn nói tiếp:

"Đừng vội thất vọng, tôi còn chưa nói hết đâu. Vẫn còn một tin tốt nữa."

Anh lập tức bừng tỉnh:

"Tin tốt là gì?"

Kỷ Hòa cười khẽ:

"Tin tốt là… hai người chính là định mệnh của nhau."

"Hả???"

"Mãi đánh mất em" kinh ngạc đến mức ngây người.

Không thể nào.

Cô gái đó đã từ chối anh thẳng thừng như vậy, bọn họ còn có thể là định mệnh của nhau sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận