Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 243: Chương 243

Một tuần sau, anh tham gia một buổi fanmeeting như thường lệ.

Hôm đó, anh ngồi ở chính giữa sân khấu, ký tên cho từng người hâm mộ, rồi chụp ảnh chung với họ.

Fan của anh đa phần là các cô gái trẻ. Thế nên, khi thấy trước mặt mình xuất hiện một cặp vợ chồng trung niên xếp hàng, anh hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự:

"Chú, dì, hai người lớn tuổi vậy rồi mà còn đích thân đến đây sao? Nhớ chú ý an toàn, về sớm nghỉ ngơi nhé."
 

 Người đàn ông trung niên, tóc đã lốm đốm bạc, nhìn chằm chằm vào Lương Nhất Hủ bằng ánh mắt lạnh băng. Người phụ nữ đi bên cạnh ông ta cũng không khá hơn, đôi mắt bà ta sắc bén đến mức khiến người khác rợn tóc gáy.

Họ đứng lặng trước mặt anh hồi lâu, không nói lời nào. Cả hàng người phía sau bắt đầu xì xào khó chịu.

“Đứng đó làm gì thế không biết?”

“Nếu không muốn ký tên thì mau tránh ra đi, phía sau còn bao nhiêu người đang chờ kìa!”

Những tiếng bất mãn ngày càng lớn dần. Đúng lúc ấy, người đàn ông trung niên bất ngờ tiến sát lại gần. Ông ta nghiến răng, từng chữ phát ra đầy oán hận.

"Con gái tôi... đã tự sát vì cậu."

Lương Nhất Hủ sững sờ.

Người phụ nữ đi cùng ông ta vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ lên một xấp ảnh, đặt ngay trước mặt anh.

Từng bức từng bức...

Một cô gái trẻ, tóc dài buông xõa, nằm bất động trong bồn tắm đầy nước.

Cổ tay cô ta rách một đường dài, máu loang ra, tan vào dòng nước lạnh lẽo.

Đôi mắt vô hồn, sâu thẳm.

Bức cuối cùng—khóe môi cô gái nhếch lên một nụ cười kỳ dị.

Lương Nhất Hủ cảm giác cả cơ thể mình lạnh toát. Đồng tử co rút lại theo phản xạ.

Anh nhận ra cô ấy.

Là "Mèo con mùa tuyết".

Thì ra cô ta không hề từ bỏ. Mà là… đã chết rồi.

Cô ta thực sự đã rạch cổ tay của chính mình.

Đã tự sát.

Bên tai như có giọng nói quỷ mị thì thầm.

"Em đã nói rồi, nếu anh yêu cô ta, em sẽ tự sát."

"Anh tưởng em chỉ dọa thôi sao? Em sẽ làm thật đấy!"

"Em muốn anh mãi mãi nhớ về em, mãi mãi không quên được em!"

Từ ngày hôm đó, Lương Nhất Hủ không thể ngủ ngon được nữa.

Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh "Mèo con mùa tuyết" nằm trong bồn tắm, đôi mắt vô thần, nụ cười méo mó kia lại hiện lên rõ mồn một.

Ban đầu, anh nghĩ mình chỉ bị ám ảnh vì cú sốc quá lớn. Nhưng rồi anh dần nhận ra—đây không phải là ảo giác.

Linh hồn cô ta… thực sự đã đến tìm anh.

Giọng nói đó quanh quẩn bên tai mỗi đêm, như một vong hồn dai dẳng.

"Anh ơi… không sao đâu… lúc sống em không gặp được anh… sau khi chết cuối cùng cũng có thể ở bên anh mãi rồi…"

"Anh ơi, sao anh không cười? Anh không muốn em bầu bạn với anh sao?"

Có những đêm, dù không mở mắt, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh băng thổi vào cổ mình.

Thứ gì đó… đang nằm bên cạnh anh.

Mọi chuyện đi quá xa khiến anh không chịu nổi nữa. Cuối cùng, anh đã nói lời chia tay với Phạm Dĩnh.

Mối quan hệ của họ đã kéo theo một mạng người, làm sao còn có thể tiếp tục như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Là người của công chúng, bao năm qua anh đã từng gặp nhiều fan cuồng, nhưng cuồng đến mức này thì chưa bao giờ.

Huống hồ... dù có thế nào đi nữa, thì đây cũng là một mạng người.

Lương Nhất Hủ mang theo gánh nặng tội lỗi, bị giày vò đến mức tinh thần kiệt quệ. Cộng thêm "Mèo con mùa tuyết" vẫn không ngừng quấy nhiễu, anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì anh cũng phát điên mất.

Dù vẫn cố gắng duy trì công việc, nhưng trạng thái của anh đã không còn như trước.

Thậm chí, anh còn có ý định giải nghệ.

Quản lý hỏi lý do, nhưng anh biết nói sao đây?

Nói rằng mình bị một fan đã chết bám theo?

Ai mà tin chứ?

Khi kể đến đây, giọng anh run rẩy, đôi mắt đầy tơ máu.

"Nếu còn tiếp tục như vậy… tôi cũng sẽ tự sát mất." Anh cười nhạt. "Chẳng phải chỉ là thành ma thôi sao? Xem ai hành hạ ai dữ hơn."

Kỷ Hòa nhìn anh, chậm rãi lắc đầu.

"Đừng làm chuyện dại dột."

Giọng cô bình thản, nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc.

"Tướng mạo anh không phải mệnh yểu. Vận sự nghiệp sau này rất tốt, chết như vậy… quá uổng phí."

Cô dừng một lát, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn quanh phòng.

"Quả thật, hồn của 'Mèo con mùa tuyết' vẫn luôn ở đây."

Cô đã nhận ra ngay từ khoảnh khắc bước vào căn hộ này.

Ban ngày dương khí thịnh, nên cô ta không lộ diện.

Nhưng một khi màn đêm buông xuống… nơi này sẽ biến thành lãnh địa của cô ta.

Kỷ Hòa trầm giọng:

"Tôi sẽ lập trận pháp cho anh, để cô ta không thể đến gần nữa."

Nói đến đây, cô dừng một chút rồi tiếp lời:

"Anh bị quấn lấy quá lâu, âm khí đã nhiễm vào người, thời vận cũng bị ảnh hưởng. Tôi sẽ kê một toa thuốc, anh uống đủ ba ngày, trong thời gian này cố gắng ra ngoài phơi nắng nhiều hơn. Đến ngày thứ ba, tôi sẽ đến trừ tà cho anh."

"Được."

Lương Nhất Hủ không hề do dự. Anh tin tưởng Kỷ Hòa tuyệt đối.

Bởi vì mấy ngày qua, anh sống trong sợ hãi.

Hồn ma kia quấy phá không ngừng, đêm nào cũng réo gọi bên tai, khiến anh ngủ không yên giấc. Nhà cửa lạnh lẽo đến mức hơi thở cũng hóa thành làn sương mỏng.

Thế nhưng, chỉ cần Kỷ Hòa bước vào, căn nhà lại ấm áp hơn vài phần.

Giống như một vị cứu tinh vừa xuất hiện.

Ma quỷ như "Mèo con mùa tuyết" không phải loại có tu vi cao, chỉ có thể quấy nhiễu những người bình thường.

Sau khi Kỷ Hòa bố trí trận pháp, lẽ ra chuyện này đã kết thúc.

Ba ngày sau, cô theo đúng hẹn đến trừ tà.

Nhưng khi đứng trước cửa nhà, cô mới nhận ra có điều không ổn—Lương Nhất Hủ không có ở đây.

Kỷ Hòa nhíu mày, nghĩ rằng có lẽ anh bận đột xuất nên chưa kịp báo lại.

Cô định xoay người rời đi thì bất ngờ đụng phải một người đàn ông trẻ tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận