Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 315: Chương 315

Sợi dây chuyền đó có thể không đáng giá về vật chất, nhưng nó lại chất chứa bao kỷ niệm giữa hai người.

Dù vì bất cứ lý do gì, bà ấy cũng không nên bán nó đi mới phải!

Kỷ Hòa nhìn ông, chậm rãi hỏi:

"Mười năm trước, có phải nhà chú từng phá sản không?"

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, trợn mắt nhìn cô:

"Đúng vậy… Đại sư, ngay cả chuyện này cô cũng bói ra được sao?"

Trong lòng ông dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Vị đại sư này… đúng là quá lợi hại!

Dù sao thì chuyện phá sản cũng không phải điều gì vẻ vang. Dù bây giờ ông đã vực dậy sự nghiệp, nhưng quãng thời gian đó, ông rất ít khi nhắc đến với người ngoài.

Sau một lúc trầm mặc, người đàn ông trung niên chậm rãi kể lại:

"Tôi từng là công tử nhà giàu, nhưng cũng chỉ đến năm hai mươi bảy tuổi thôi. Khi ấy, vì nguồn vốn lưu động bị đứt đoạn, công ty nhà tôi sụp đổ."

"Ba tôi không chịu nổi áp lực, nhảy lầu tự tử, để lại tôi và mẹ tôi."

"Mẹ tôi vốn là một quý bà nhung lụa, cả đời chưa từng chịu khổ, nên khi biến cố xảy ra, bà hoàn toàn hoang mang, không biết phải làm gì. Tất cả trách nhiệm đổ dồn lên vai tôi."

"Khoảng thời gian đó… thật sự quá khổ! Lúc giàu có thì không cảm nhận được sự quan trọng của tiền bạc, nhưng khi không có một xu dính túi, tôi mới hiểu thế nào là nghèo khó đáng sợ."

"Khi ấy, tôi còn bị chủ nợ đuổi đánh, trong túi chỉ còn vỏn vẹn sáu trăm đồng. Ngay cả một bữa cơm tử tế cũng không dám ăn."

Ông cười khẽ một tiếng, nhưng giọng nói lại trầm xuống, chất chứa nỗi niềm:

"Đó là khoảng thời gian cùng cực nhất trong đời tôi… Nhưng may thay, vợ tôi vẫn luôn ở bên cạnh."

"Khi ấy, bà ấy chỉ là bạn gái tôi, vậy mà không hề rời xa. Bà ấy dắt tôi đi ăn một tô mì bò nóng hổi ven đường. Ăn xong, bà ấy đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng…"

Người đàn ông trung niên khẽ hít sâu, như thể cố đè nén cảm xúc đang dâng trào:

"Bà ấy nói đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, còn đi vay mượn từ người thân, bạn bè một ít. Bà ấy bảo tôi cầm số tiền này, để có thể giảm bớt áp lực phần nào."

"Người ta vẫn nói, 'Vợ hiền nâng bước đường công danh'. Giây phút đó, tôi mới thực sự hiểu được câu nói này có ý nghĩa gì."

"Ngay lúc đó, tôi đã muốn cưới bà ấy làm vợ."

Kỷ Hòa nhìn ông, nhẹ nhàng nói:

"Chú hẳn là rất vui, vì đã có một người vợ tốt."

Người đàn ông trung niên cười, ánh mắt đầy tự hào:

"Đương nhiên! Không ai hiểu rõ điều này hơn tôi đâu."

Nhờ có số tiền đó, ông mới vực dậy sự nghiệp, thậm chí kiếm được nhiều hơn cả cha mình trước kia.

Đương nhiên, khi có tiền, ông cũng phải đối mặt với vô số cám dỗ:

Có rất nhiều phụ nữ tìm đến ông, trẻ hơn, đẹp hơn vợ ông.

Nhưng trong mắt ông, vợ mình là người tuyệt vời nhất.

Dù có thế nào đi nữa, ông cũng không thể đối xử tệ bạc với người phụ nữ đã cùng ông trải qua hoạn nạn.

Ông tuyệt đối sẽ không phản bội vợ mình.

Kỷ Hòa lắc đầu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ.

"Không, ý tôi không chỉ có vậy."

Người đàn ông trung niên nhíu mày, có vẻ không hiểu.

"Hả?"

Kỷ Hòa chậm rãi hỏi:

"Chú có biết số tiền mà vợ chú đã đưa ra để giúp chú lúc khó khăn nhất… rốt cuộc là từ đâu không?"

Người đàn ông sững lại vài giây, rồi đáp:

"Bà ấy đã nói rồi mà? Là tiền tiết kiệm của bà ấy. Hơn nữa, bà ấy còn hỏi mượn người nhà và bạn bè một ít nữa…"

Nói đến đây, ông đột nhiên ngừng lại. Đôi mắt hơi mở to, dường như vừa nhận ra điều gì đó.

"Chẳng lẽ…"

"Đúng vậy, đúng như chú nghĩ." Kỷ Hòa khẽ gật đầu. "Bà ấy đã bán sợi dây chuyền mà chú tặng năm đó để gom đủ số tiền ấy. Bà ấy không muốn thấy chú sống trong cảnh khổ sở, dù có mất đi kỷ vật quan trọng nhất, bà ấy vẫn chọn giúp chú vượt qua giai đoạn khó khăn."

Dường như có thứ gì đó vỡ òa trong lòng người đàn ông trung niên.

[Bình luận:

'Trời ơi, tôi khóc mất! Đây chính là tình yêu mà tiểu thuyết hay phim ảnh cũng chưa chắc viết ra được!'

'Tôi lại tiếp tục đắm chìm trong câu chuyện tình yêu đẹp đến mức thần tiên này rồi…']

Người đàn ông trung niên đứng đó, nhất thời không nói nên lời.

Kỷ Hòa nhìn ông ta, chậm rãi lên tiếng:

"Lúc đầu tôi còn do dự, không biết có nên nói sự thật này cho chú hay không. Dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm, vợ chú cũng chưa từng nhắc đến, có lẽ bà ấy không muốn khiến chú áy náy."

Cô hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Nhưng bây giờ, tôi nghĩ rằng… chú sẽ có lựa chọn tốt hơn."

Cô rút một tờ giấy, viết xuống vài dòng rồi đặt lên bàn.

"Sợi dây chuyền đó từng được một người trong nhà họ Trần mua lại. Hiện giờ, nó đang ở biệt thự số 6 trong hoa viên Thái Hồ, khu Phàn Giang, thành phố J. Tôi nghĩ, chú biết mình nên làm gì rồi."

Người đàn ông trung niên run run cầm lấy tờ giấy, bàn tay ông siết chặt, sau đó thả lỏng, rồi lại siết chặt lần nữa.

Cuối cùng, ông hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hòa, ánh mắt tràn đầy cảm kích.

"Cảm ơn đại sư… Cảm ơn đại sư…"

Giọng ông ta khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.

"Tôi sẽ mua lại nó. Sau hai mươi năm, tôi sẽ lại đeo nó lên cổ bà ấy, giống như ngày đầu tiên vậy."

"Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi nghĩ không có món quà nào ý nghĩa hơn thế này."

Nói xong, ông ta chắp tay cảm tạ liên tục rồi rời khỏi livestream.

[Bình luận:

'Tình yêu kiểu này, đến bao giờ mới tới lượt tôi đây?!'

'Ngọt chết mất! Đây chính là kiểu tình yêu mà tôi hằng ao ước!'

Nhiều người còn bắt đầu @bạn trai của mình:

'Nhìn người ta đi! Đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà còn lãng mạn hơn cả anh! Đến bao giờ anh mới chịu ngừng làm em giận đây hả?!']

Bạn cần đăng nhập để bình luận