Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 133: Chương 133

"Xui xẻo thật!" Kim Khai Vũ bực bội lẩm bẩm, xoay người bước đến thùng rác, định vứt lá bùa đi thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trong trẻo của con trai vang lên từ phía sau.

"Ba ơi!"

Anh ta quay đầu, thấy vợ đang dắt tay con trai đi tới, trên tay còn xách theo giỏ rau vừa mua. Tiểu Quang nhanh chóng buông tay mẹ, chạy đến bên cạnh anh, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay anh.

"Ba ơi, cái gì vậy ạ?"

"Không có gì, chỉ là rác thôi." Kim Khai Vũ đáp hờ hững.

"Vậy con chơi được không?" Cậu bé háo hức hỏi.

Kim Khai Vũ thoáng do dự, nhưng rồi cũng không nỡ từ chối. Chẳng qua chỉ là một lá bùa giấy, con trai thích thì cứ để nó chơi.

Anh đưa lá bùa cho Tiểu Quang, sau đó tiện tay đón lấy giỏ rau từ vợ, dịu dàng hỏi: "Tiểu Quang à, ban nãy đi chợ có quậy không hả?"

"Không có đâu! Dì bán rau còn khen con rất ngoan đó! Cả chú bán cá nữa, chú ấy bảo gần đây con trông khỏe mạnh hơn nhiều!" Tiểu Quang vui vẻ khoe.

Cả ba người vừa trò chuyện vừa bước lên lầu.

Khi Tiểu Quang về phòng, người vợ vừa sắp xếp lại đống rau vừa hỏi: "Hôm nay sao về sớm thế? Thuốc đã bán hết rồi à?"

"Ừ, hết hàng rồi. Chiều nay anh lại sang chỗ đại sư Bạch lấy thêm." Kim Khai Vũ nói, rồi ngồi xuống sofa, bật tivi lên.

Người vợ thở phào nhẹ nhõm: "May mà chúng ta gặp được đại sư Bạch, nếu không thì bệnh của Tiểu Quang... thật sự là trời cao phù hộ. Thuốc của đại sư hiệu quả như vậy, mà sao ít người biết đến nhỉ?"

Nửa năm trước, Tiểu Quang liên tục bị ngất ở trường, máu cam chảy không dứt. Đưa con đi khám, họ chết lặng khi nghe bác sĩ thông báo cậu bé bị bạch cầu cấp tính. Hóa trị không có tác dụng, thuốc đặc trị cũng không có, mỗi ngày trôi qua Tiểu Quang càng yếu đi.

Khoảng thời gian đó, vợ anh suốt ngày chỉ biết khóc. Còn Kim Khai Vũ, từ một người chưa từng động đến thuốc lá, cũng phải mượn khói thuốc để giải tỏa căng thẳng.

Cho đến ba tháng trước, họ gặp được đại sư Bạch. Sau khi Tiểu Quang uống thuốc của đại sư, chưa đầy một tuần cơ thể cậu bé đã cải thiện rõ rệt. Kỳ lạ là bệnh viện cũng không thể giải thích được nguyên nhân.

"Đại sư nói rồi, thuốc này rất khó điều chế, nếu truyền ra ngoài thì sẽ không đủ cung cấp. Chỉ bán cho người có duyên thôi." Kim Khai Vũ nhắc lại lời đại sư Bạch, rồi đột nhiên nhớ đến chuyện hôm trước gặp Kỷ Hòa, trong lòng khó chịu, hừ lạnh: "Có vài người, không xứng đáng uống thuốc của đại sư."

Vừa dứt lời, một tiếng hét hoảng hốt từ phòng Tiểu Quang vọng ra.

Kim Khai Vũ giật bắn người, vội vàng chạy tới. Khi đẩy cửa vào, anh thấy Tiểu Quang đứng bên bàn, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

"Ba ơi, lá bùa đổi màu kìa!"

Kim Khai Vũ đưa mắt nhìn theo tay con trai. Lá bùa mà Kỷ Hòa đưa đang dần biến thành màu xám tro, hoa văn chu sa trên đó thỉnh thoảng lại phát ra những tia sáng đỏ chập chờn.

Anh dụi mắt, nhìn lại một lần nữa. Quả nhiên, lá bùa vẫn đang tiếp tục đổi màu, hơn nửa phần đã cháy thành tro.

Ban đầu Tiểu Quang vẫn còn hứng thú chỉ trỏ, nhưng dần dần sắc mặt cậu bé tái nhợt, hơi thở trở nên gấp gáp, miệng há ra hít từng ngụm khí lớn như đang cố gắng lấy lại hơi.

"Ba ơi..." Giọng nói cậu bé yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.

Kim Khai Vũ hoảng loạn nhận ra, từ mũi của Tiểu Quang, một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống, nhỏ từng giọt lên sàn nhà.

"Tiểu Quang!" Anh hét lên, lao tới bế bổng con trai lên.

"Vợ ơi, mau gọi cấp cứu!"

Người vợ nghe tiếng hét thất thanh, chạy vội đến. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người cô run lên, mặt mày trắng bệch.

Máu mũi của Tiểu Quang chảy ra ngày càng nhiều.

Cậu bé thở hổn hển, chỉ có không khí đi vào mà không có không khí đi ra.

Kim Khai Vũ hoảng sợ đến mức tay chân luống cuống.

"Tiểu Quang!"

Anh ta hốt hoảng gọi tên con trai, vội vã bế thằng bé lên rồi lao ra ngoài.

Đúng lúc này, một hình ảnh bất ngờ lọt vào tầm mắt anh ta—

Lá bùa mà cô gái kia đưa cho anh, lúc này đã hóa thành tro hoàn toàn.

Trong đầu Kim Khai Vũ chợt vang lên lời nói lạnh lùng của cô gái:

"Nếu như bùa giấy cháy thành tro, hãy lập tức thả nó vào nước rồi cho con trai anh uống. Nếu không, nó chắc chắn phải chết."

Anh ta siết chặt nắm tay, do dự trong thoáng chốc rồi cắn răng hạ quyết tâm.

"Rót cho anh một ly nước!" Anh ta quay sang ra lệnh cho vợ.

Người vợ hoảng hốt nhưng vẫn vội vàng làm theo.

Kim Khai Vũ thả tro bùa vào trong ly nước, lập tức, nước trong suốt biến thành màu xám nhạt.

Anh ta ép ly nước đến bên môi con trai: "Tiểu Quang, uống đi con!"

Người vợ sợ hãi hét lên: "Anh điên rồi sao? Sao có thể cho con uống thứ này?!"

Nhưng ngay khi cô vừa nói dứt lời, Tiểu Quang đã yếu ớt mở miệng, từng ngụm, từng ngụm chậm rãi nuốt hết ly nước.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt cậu bé dần dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng ổn định hơn.

Kim Khai Vũ và vợ đứng sững tại chỗ, không nói nên lời.

Ngay cả tiếng gõ cửa của nhân viên y tế họ cũng không nghe thấy.

Xe cấp cứu nhanh chóng đưa Tiểu Quang đến bệnh viện kiểm tra.

Không lâu sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh, trên tay cầm một xấp kết quả xét nghiệm.

"Bệnh bạch cầu cấp tính."

Kim Khai Vũ sửng sốt.

"Bác sĩ, có phải có nhầm lẫn gì không? Trước đây con trai tôi đã khỏi rồi, sao có thể bị tái phát chứ?" Anh ta kích động túm lấy tay bác sĩ, giọng nói đầy tuyệt vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận