Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 563: Chương 563

Bà Tân Quả hành động rất nhanh.

Nhà hát Robin Seth là địa bàn của bà ta, từng ngóc ngách nơi này đều nằm trong lòng bàn tay. Trong chớp mắt, bóng dáng bà ta đã biến mất vào màn đêm.

Kỷ Hòa thu ánh mắt lại, sắc mặt bình tĩnh.

Nếu nghĩ rằng bà ta chỉ biết bỏ chạy, vậy thì đúng là đánh giá quá thấp người phụ nữ này rồi.

Cô suy nghĩ trong giây lát, rồi xoay người bước nhanh đến một căn phòng.

Phòng của Diệp Chi Tinh.

Không chần chừ, Kỷ Hòa nâng chân—

“Rầm!”

Cửa bị đá văng ra.

Bên trong căn phòng hỗn độn, mảnh gương vỡ vương vãi khắp nơi. Nhưng thứ khiến Kỷ Hòa chú ý nhất là—

Tấm gương lớn nhất đã bị đập nát.

Sau lớp gương vỡ, một lối đi bí mật đen ngòm lộ ra.

Kỷ Hòa nhướng mày, khẽ cười.

“Xem ra, nhóc con này cũng không phải vô dụng.”

Lối đi hẹp và tối tăm, không khí ẩm ướt đến khó chịu.

Những giọt nước đọng nhỏ tí tách xuống nền đất. Chuột cống len lén chạy vụt qua, đôi mắt nhỏ lóe lên ánh sáng đỏ quái dị trong bóng tối.

Kỷ Hòa cúi người, cẩn thận quan sát lối đi thì bỗng—

“Cô Kỷ...”

Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng.

Kỷ Hòa quay phắt lại.

Diệp Chi Dương đứng đó, vịn vào tường, từng bước loạng choạng đi tới.

Trên mặt anh ấy vẫn còn lớp hóa trang nhợt nhạt quái dị của buổi biểu diễn. Đôi tay, đôi chân vặn vẹo như bị ai đó kéo lê suốt quãng đường dài.

Trước đây, bà Tân Quả muốn biến anh thành con rối sống, từng trói chặt anh lên giường sắt, dùng dao cắt gân tay gân chân, từng chút một rút đi khả năng cử động của anh.

Dù đã được Kỷ Hòa cứu ra, nhưng anh không thể hoạt động như một người bình thường nữa.

Nhưng giọng anh—

Dù yếu ớt, nhưng kiên định đến lạ thường.

“Cô Kỷ, tôi biết đường trong lối hầm này.”

Kỷ Hòa nheo mắt.

Diệp Chi Dương tiếp tục nói:

“Khi bị bà ta biến thành con rối, tôi vẫn còn ý thức. Bà ta đi đâu, tôi đều biết.”

Kỷ Hòa im lặng đánh giá anh một lát, rồi gật đầu:

“Được.”

Hai người lập tức tiến vào đường hầm.

Không gian tối mịt, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ trong tay Kỷ Hòa chiếu rọi.

Diệp Chi Dương đi phía sau, từng bước chậm chạp nhưng chắc chắn.

Càng đi sâu, không khí càng ẩm ướt.

Đột nhiên, một tia sáng phản chiếu lóe lên trong nước đọng.

Diệp Chi Dương nghiêng đèn pin chiếu về phía đó, cau mày:

“Cái gì thế?”

Kỷ Hòa nhìn thoáng qua, bình tĩnh đáp:

“Điện thoại. Hình như là của Diệp Chi Tinh.”

Diệp Chi Dương thoáng sửng sốt, rồi sắc mặt lập tức thay đổi:

“Thằng nhóc này cũng đến đây? Sao nó lại liều lĩnh như vậy chứ! Một mình mò xuống nơi này, không biết nguy hiểm sao?”

Kỷ Hòa im lặng một lúc.

Cô rất muốn nói...

Anh trai à, hai người đang liều như nhau đấy.

Không ai có tư cách nói ai đâu.

Nhưng cô chỉ nhún vai:

“Chắc nó vẫn ổn thôi. Anh đừng lo.”

Họ tiếp tục đi sâu vào đường hầm.

Cuối cùng, một cánh cửa sắt rỉ sét xuất hiện trước mặt.

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi đó, cả cơ thể Diệp Chi Dương bỗng run lên bần bật.

Anh nhìn chằm chằm căn phòng trước mặt, hơi thở gấp gáp:

“Nơi này... chính là nơi này!”

Kỷ Hòa im lặng quan sát.

Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn vàng vọt lay lắt.

Một chiếc giường sắt cũ kỹ nằm giữa phòng, xích sắt loang lổ vết máu vẫn còn treo lủng lẳng.

Trên bức tường bên cạnh, nội tạng người bị moi ra treo lên như những món đồ trang trí ghê rợn.

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.

Diệp Chi Dương bấu chặt lấy cánh cửa, từng mảng ký ức như muốn xé nát thần trí anh—

Anh nhớ lúc đó, chính tại nơi này, bà Tân Quả đã trói anh lên giường sắt, khóa chặt tay chân anh bằng xích sắt lạnh băng.

Lưỡi dao trong tay bà ta phản chiếu ánh sáng âm u, nhẹ nhàng lướt qua da thịt anh—

Cắt.

Máu lập tức chảy ra.

Cắt.

Đau đến tận xương tủy.

Cắt.

Tiếng la hét thảm thiết của chính anh vang vọng trong căn phòng kín.

Nhưng càng giãy giụa, anh càng đau hơn.

Máu chảy càng nhiều hơn.

Giữa cơn đau đớn cùng cực, bà ta lại cúi xuống, ghé sát vào trán anh, khẽ mỉm cười.

Giọng điệu mềm mại, như một người mẹ đang vỗ về đứa trẻ mới sinh—

Nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lẽo đến đáng sợ:

“Suỵt... Yên lặng nào. Nếu không, con rối lát nữa sẽ không đẹp đâu.”

Mặc dù đã nửa năm trôi qua, nhưng khi đối diện với cảnh tượng này, Diệp Chi Dương vẫn không thể kìm nén sự run rẩy trong cơ thể, vô thức cảm thấy muốn nôn ra. Kỷ Hòa, dù có tâm lý tốt hơn, nhưng cũng không giấu nổi vẻ nhíu mày, sự khó chịu rõ rệt trên khuôn mặt cô.

Giọng của bà Tân Quả vang lên phía sau lưng Kỷ Hòa, lạnh lùng nhưng đầy sự khinh miệt: "Mày lại còn tìm được đến nơi này, đúng là tao đã coi thường mày rồi."

Kỷ Hòa quay lại, ánh mắt lạnh lùng đụng phải bà Tân Quả. Tin tốt là bà ta đã tìm thấy Diệp Chi Tinh. Tin xấu là lúc này, Diệp Chi Tinh đang bị bà Tân Quả giữ chặt trong lòng, một con dao sắc kề sát vào cổ cậu.

Diệp Chi Tinh nhìn thấy Kỷ Hòa, cậu cười khổ, nở nụ cười ngượng ngùng đầy bất lực. "Xin lỗi nha, chị đại…"

Trong lòng cậu thầm nghĩ, mình quả thật là số phận của bia đỡ đạn, và chỉ có thể kéo chân sau cho nhân vật chính mà thôi.

"Để tao đi." Bà Tân Quả lên tiếng, khuôn mặt dữ tợn. "Tao có thể cảm nhận được mày đã gọi người đến, bên ngoài nhà hát này, bây giờ tất cả đều là người mày gọi đến vây quanh..."

"Đúng vậy." Kỷ Hòa bình tĩnh gật đầu, ánh mắt sắc bén. "Bà cứ chờ ngồi tù đi."

Bà Tân Quả hừ lạnh, giọng đầy tự tin: "Ngồi tù? Tao không thể ngồi tù được đâu. Lâu như vậy rồi, bao nhiêu đám phế vật đến cũng không bắt được tao, bây giờ mày cho rằng mày có thể sao? Ai cho mày sự tự tin đó vậy?"

Bà ta tự cho mình là người nắm chắc phần thắng. Với con tin là Diệp Chi Tinh trong tay, bà tin chắc Kỷ Hòa sẽ không thể làm gì bà.

Nhưng Kỷ Hòa không vội ra tay. Cô đứng yên một lúc, mắt nhìn bà Tân Quả như muốn tìm ra điểm yếu trong từng cử động của bà ta. Đột nhiên, cô lên tiếng, phá tan sự im lặng: "Thực ra, bà không phải bà Tân Quả đúng không?"

Câu nói này khiến ngay cả Diệp Chi Tinh cũng ngây người, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu nhìn Kỷ Hòa với ánh mắt ngỡ ngàng, rồi dần dần cảm thấy phấn khích. Cậu chờ đợi, ánh mắt sáng lên, muốn xem tiếp chuyện gì sẽ xảy ra. "Chị đại Kỷ, cô nói tiếp đi!" Cậu thầm nghĩ, thích thú muốn hóng chuyện.

Nhưng Kỷ Hòa lại im lặng, không nói thêm lời nào.

Sắc mặt của bà Tân Quả bỗng trở nên tối tăm, như thể bị đánh đổ một lớp màu sắc. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, bà ta không thể che giấu sự căng thẳng. Cuối cùng, bà ta bật cười điên cuồng, âm thanh đầy sự phẫn nộ.

"Mày nói không sai, tao đúng là không phải bà Tân Quả." Bà ta cười khùng khục, giọng nói trở nên u ám. "Bao nhiêu năm nay, mày là người đầu tiên nhận ra thân phận thật của tao. Mày còn nhớ câu chuyện đó không? Có một người thợ làm con rối có thể tạo ra những con con rối sống động như thật, nhưng không ai có thể hiểu được nghệ thuật của ông ta. Thậm chí gia đình ông ta cũng chẳng hiểu ông ấy.

Rồi một ngày, người thợ thủ công đó chết trong cô đơn, nhưng oán khí trước khi chết đã ban cho tác phẩm mà ông ta yêu thích nhất một linh hồn, khiến nó sống lại. Con rối ấy mang theo các tác phẩm khác của người thợ đi khắp nơi, gặp ai cũng hỏi: 'Con rối của tôi đẹp không?'… Đúng vậy, tao chính là con rối đã được ban cho linh hồn của riêng mình."

Diệp Chi Tinh trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe: "Vãi! Nặng đô thế!!"

Bà Tân Quả vuốt ve khuôn mặt mình, nhưng thật ra, thay vì nói là bà ta vuốt ve khuôn mặt của chính mình, đúng hơn là bà ta đang vuốt ve khuôn mặt của chủ nhân mình.

Bà ta từ từ vuốt ve khuôn mặt ấy, ánh mắt ngập tràn tình yêu thương. Giọng nói của bà ta mềm mại, dịu dàng: "Mẹ, không sao đâu, khi mẹ còn sống, không ai hiểu mẹ, ai cũng muốn rời xa mẹ... Mẹ cô đơn nhưng lại tốt bụng như vậy, không sao đâu, sau khi mẹ chết, con sẽ để họ đến bầu bạn với mẹ."

Bà ta cười nhạt, rồi nói tiếp: "Không muốn sao? Ha ha, họ không muốn cũng không sao. Khi làm người không nghe lời, làm con rối thì sẽ mãi mãi nghe lời..."

"Nghe lời..."

Đó là lời cuối cùng của bà ta. Lời của một con rối không bao giờ có thể thoát ra ngoài dây chuyền khống chế. Những con rối lộng lẫy, mãi mãi đứng trên sân khấu, cô đơn không ngừng.

Và bà Tân Quả, với quyền lực trong tay, sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận