Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 173: Chương 173

Tần Yên Nhiên còn định nói gì đó, nhưng Tần Hải chỉ xoa đầu cô rồi xoay người trở lại phòng làm việc.

Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, trong mắt lóe lên một tia sáng khó đoán.

Có vẻ như lời của người đại diện nói với cô là thật...

——

Trong căn phòng tổng thống xa hoa.

Thái Văn Giai đang nằm trên ghế sofa lướt điện thoại, không biết đã đọc được tin gì mà đột nhiên bật dậy.

"Chuyện ở Đại học A lên hot search rồi!"

Cô ấy thốt lên đầy kinh ngạc, nhưng người ngồi bên cạnh dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Kỷ Hòa vẫn cẩn thận vẽ nét cuối cùng trên tấm bùa giấy, rồi mới nhẹ nhàng đặt bút lông xuống.

Lúc này, Thái Văn Giai đã đứng sát bên cô từ lúc nào, chìa điện thoại ra trước mặt như thể hiến dâng một món báu vật.

"Kỷ Hòa, cô mau xem đi!"

Trên màn hình, một đoạn video đang được phát.

Âm thanh nền đầy hỗn loạn, tiếng người xôn xao xen lẫn tiếng còi xe cảnh sát.

Trước ống kính, một phóng viên đứng bên cạnh xe cảnh sát, trịnh trọng nói:

"Theo thông tin từ người trong cuộc, Phó chủ nhiệm Khoa Văn học của Đại học A bị nghi ngờ có nhiều hành vi quấy rối tình dục và cưỡng hiếp. Cảnh sát đã tìm thấy rất nhiều bằng chứng buộc tội trong máy tính của ông ta."

"Đáng chú ý, vị Phó chủ nhiệm này có liên quan đến vụ việc một nữ sinh của Đại học A tự sát bằng cách cắt cổ tay cách đây bảy năm. Cô gái ấy hoàn toàn không hề hay biết mình có quan hệ với ông ta, nhưng vẫn bị đồn thổi là kẻ thứ ba chen vào gia đình người khác. Không chịu nổi áp lực, cô ấy đã chọn cách tự kết thúc cuộc đời mình."

"Chúng tôi vô cùng tiếc thương cho cô gái ấy và hy vọng rằng những chuyện tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa..."

Đúng lúc phóng viên đang nói, bỗng có tiếng ồn ào vang lên.

"Tại sao các người lại bắt chồng tôi? Là mấy con ranh đó dụ dỗ chồng tôi! Chồng tôi vô tội!"

"Oa hu hu! Mẹ ơi! Ba ơi!"

Trên màn hình, một người phụ nữ tóc tai rối bù đang gào khóc, túm chặt lấy tay một viên cảnh sát, cố gắng cản trở anh ta.

Bên cạnh cô ta, một cậu bé khoảng bảy tuổi chỉ mặc một bộ đồ ngủ dài. Một tay áo của cậu vẫn còn xộc xệch, dường như vừa mới tỉnh giấc.

Khuôn mặt nhỏ bé của cậu đầm đìa nước mắt, ánh mắt tràn đầy bối rối và sợ hãi.

Cậu bé không hiểu nổi...

Vì sao chỉ sau một giấc ngủ, thế giới của cậu đã hoàn toàn thay đổi?

Thái Văn Giai không khỏi cảm thán:

"Đứa bé này thật đáng thương."

Kỷ Hòa liếc nhìn cậu bé một cái, giọng điệu nhàn nhạt:

"Tránh xa hai người đó càng sớm càng tốt."

Nhìn bề ngoài cũng đủ đoán được, nếu chuyện của bố nó không bị phanh phui, cậu bé này sẽ lớn lên trong môi trường bẩn thỉu ấy, dần dần đi theo vết xe đổ dưới ảnh hưởng của bố mẹ.

Nhưng bây giờ, sự thật đã bị vạch trần, ít nhất cũng mở ra cho nó một hướng đi khác.

Thái Văn Giai khẽ thở dài, gật đầu đồng tình:

"Đúng vậy... Bố đã như thế, mẹ cũng chẳng khá hơn... Thật đáng thương."

Cô ấy đang định nói thêm gì đó thì chợt thấy Kỷ Hòa vẫn đang chăm chú vẽ bùa, liền hỏi:

"Kỷ Hòa, cô có bán số bùa này không? Tôi có thể mua vài lá không?"

"Mấy lá bùa trừ tà này cô không dùng được đâu." Kỷ Hòa lắc đầu, rồi nhanh chóng vẽ vài lá bùa khác, đưa cho Thái Văn Giai. "Tôi có thể vẽ cho cô vài lá bùa bình an."

Bùa bình an đúng như tên gọi, có thể giúp người giữ nó tránh khỏi bệnh tật, tai họa nhỏ. Nếu chẳng may gặp phải chuyện lớn, ít nhất vẫn có một tia hy vọng.

Về giá cả, mỗi lá bùa bình an là năm trăm tệ.

Kỷ Hòa vừa định thu tiền, chợt nhớ ra điều gì đó, liền cúi đầu vẽ thêm một lá bùa khác rồi đưa cho Thái Văn Giai.

"Cái này miễn phí." Cô thản nhiên nói. "Tôi mới nghĩ ra gần đây thôi."

Thái Văn Giai tò mò cầm lấy, nhìn ngắm một hồi rồi bất chợt nhận ra:

"Khoan... Đây là hình một con cá Koi à?"

"Ừm." Kỷ Hòa gật đầu. "Tôi thấy rất nhiều người thích đăng hình cá Koi để cầu may, nên thử vẽ một lá bùa như thế. Cái này không phải loại dùng một lần rồi mất tác dụng, nhưng vì linh lực ở đây khá yếu, tôi cũng không chắc hiệu quả đến đâu."

"Vậy gọi là bùa cá Koi đúng không?"

Thái Văn Giai bật cười, cẩn thận cất lá bùa đi.

"Ừ..." Kỷ Hòa hơi ngập ngừng rồi gật đầu đại.

Thực ra tên gốc là "bùa cầu may", nhưng khả năng đặt tên của cô kém quá, thôi thì cứ gọi theo cách của người ta cũng được.

Bảy giờ tối.

Như thường lệ, Kỷ Hòa mở phòng livestream.

Chỉ trong chớp mắt, lượng người xem đã ùa vào đông nghịt, màn hình tràn ngập bình luận.

[Dứa Minh Huy ướp lạnh]: "Không đủ, không đủ chút nào! Streamer có thể phát sóng hai lần một ngày không?"

[Mất vui]: "Từ khi biết đến streamer, không xem live là tui ăn không ngon luôn!"

[Cá đuối kho Phượng Tiên Nhi]: "Bao giờ streamer lập group cho fan vậy? Không có group, tụi tui chỉ có thể tâm sự với cô mỗi lúc lên live, hơi bị buồn á!"

[Ủng hộ ý kiến trên]: "Đúng đó! Lập group đi! Với cả nên tìm quản lý kênh livestream nữa, có người kiểm soát bình luận thì tốt hơn."

Những yêu cầu này không phải lần đầu tiên xuất hiện, nhưng trước kia Kỷ Hòa không để tâm lắm. Một phần vì cô không rành chuyện quản lý cộng đồng, một phần vì thấy rắc rối nên cứ lờ đi.

Nhưng bây giờ, lượng người theo dõi ngày càng nhiều, cô không thể không suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Lập group fan thì dễ, chỉ cần đặt điều kiện tham gia là được.

Cái khó là tìm người quản lý kênh livestream và quản trị viên group.

Bản thân cô không thể online cả ngày để kiểm soát, chắc chắn phải có người phụ giúp.

Nhưng biết tìm ai bây giờ?

Người quen của nguyên chủ thì không đáng tin, người cô quen biết cũng không nhiều, tự dưng nghĩ mãi vẫn không ra được ai phù hợp.

Nghĩ một lát, Kỷ Hòa đành nói thẳng với khán giả trong livestream:

"Về chuyện quản lý kênh và quản trị viên group, nếu ai có đề cử hoặc muốn ứng tuyển thì cứ nhắn tin riêng cho tôi. Kết thúc buổi live hôm nay, tôi sẽ xem xét."

Nói rồi, cô nhấn nút mời người đầu tiên lên live:

"Bây giờ, chúng ta bắt đầu quẻ đầu tiên của hôm nay."

Bạn cần đăng nhập để bình luận