Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 237: Chương 237

Hơn nữa, tình hình nước ngoài dạo gần đây cũng không ổn, nếu Tạ An đi vào thời điểm này, cô sẽ rất lo lắng cho anh.

Nhưng Tạ An lại vô cùng kiên định.

"Không hẳn, đó chỉ là một lý do thôi. Hiện tại, học thuật và khoa học công nghệ của nước M vượt trội hơn nước ta rất nhiều. Chỉ có đến đó anh mới học được những điều tiên tiến nhất."

Anh nhìn cô, khẽ nắm lấy tay cô.

"Em yên tâm, chờ anh. Chừng nào anh lấy được bằng tiến sĩ, anh sẽ trở về. Vì ở đây có mảnh đất và người anh yêu."

Chỉ một câu nói ấy đã khiến trái tim Mạnh Nhiên rung động mãnh liệt.

Cuối cùng, dưới áp lực và sự kỳ vọng của biết bao người, Tạ An rời quê hương, lên đường đến nước M.

Một lần đi là bốn năm dài đằng đẵng.

Tạ An rất thông minh.

Tên anh liên tục xuất hiện trên báo chí, đặc biệt là trong chuyên mục khoa học công nghệ.

Tham gia nghiên cứu X, thúc đẩy thực hiện dự án XX…

Ở thủ đô nước M, anh được ca ngợi như một nhân tài xuất chúng.

Mạnh Nhiên cẩn thận sưu tầm từng tờ báo có nhắc đến anh, tỉ mỉ cắt từng bức ảnh in đen trắng, rồi dán vào nhật ký.

Mặc dù không thể nhìn thấy nụ cười của anh qua bức ảnh mờ nhạt, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Bốn năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Cuối cùng, Tạ An cũng trở về.

Là nhân tài trong lĩnh vực công nghệ cao, nước M đã đưa ra rất nhiều ưu đãi để giữ chân anh.

Nhưng anh vẫn kiên quyết quay về…

Một ngày trước, Tạ An gửi điện tín cho Mạnh Nhiên báo tin mình sắp về nước.

Vì điện tín tính tiền theo số chữ nên anh chỉ viết ngắn gọn vài dòng. Nhưng chỉ cần đọc qua những con chữ ấy, Mạnh Nhiên cũng có thể cảm nhận được niềm mong chờ trong lòng anh.

Cô ôm chặt bức điện tín, nước mắt bất giác rơi xuống. Cuối cùng, cô cũng đã đợi được ngày này.

Chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cô sẽ được gặp người mà mình yêu nhất.

Mang theo niềm mong đợi ấy, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Đây là giấc ngủ ngon nhất của cô suốt bốn năm qua.

Thế nhưng, khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, một tin tức kinh hoàng xuất hiện trên báo.

Máy bay chở khách từ nước M về quê hương đã gặp nạn.

Chiếc phi cơ rơi xuống biển, không ai sống sót.

Cả người Mạnh Nhiên như bị sét đánh.

Cô không tin.

Điều này không thể là sự thật!

Mới hôm qua thôi, anh còn gửi điện tín cho cô mà…

Vậy mà chỉ sau một giấc ngủ, khi tỉnh dậy, anh đã không còn nữa sao?

...

"Cạch."

Kỷ Hòa mở một tệp tài liệu, chia đôi màn hình livestream.

Trên đó, một trang báo cũ trắng đen hiện lên rõ ràng.

Tin tức về vụ tai nạn máy bay năm 1985 được đăng ngay trang nhất.

"Đây là tư liệu tôi vừa tìm được." Kỷ Hòa chậm rãi nói. "Và đây cũng chính là câu chuyện kiếp trước của hai người."

Liễu Nhiên ngơ ngác nhìn trang báo trên màn hình.

Trong danh sách những nạn nhân tử nạn, cô lập tức tìm thấy cái tên Tạ An.

Nếu như trước đó, những gì Kỷ Hòa kể đối với cô chỉ như một câu chuyện xưa của ai đó, thì giờ đây, khi tận mắt nhìn thấy bằng chứng này, tim cô bỗng quặn thắt.

Đau quá…

Đau đến không thể thở nổi…

Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.

Cảm giác đau đớn này, như thể cô đang cảm nhận chính nỗi tuyệt vọng mà Mạnh Nhiên từng trải qua năm đó.

Bốn năm chờ đợi, bốn năm ôm hy vọng…

Chỉ để rồi nhận lại một tin tức tàn nhẫn.

Bỗng chốc, mọi thứ tan biến.

Lúc này, cô đã hiểu.

Đây không chỉ là câu chuyện của ai khác.

Mà là câu chuyện của chính cô.

Cô là Mạnh Nhiên.

Kiếp trước, cô đã chờ đợi người mình yêu suốt bốn năm.

Để rồi cuối cùng, người đó lại bỏ mạng trong chuyến bay định mệnh.

Trong lúc tuyệt vọng, cô bị gia đình ép gả cho người mà mình không hề yêu thương.

Không còn lối thoát, cô đã dùng dao cắt cổ tay, kết thúc cuộc đời mình.

Liễu Nhiên nhìn màn hình, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

"Hóa ra em và anh ấy còn có một câu chuyện như vậy."

Giờ cô mới hiểu vì sao Tạ An luôn ở lại nơi trần thế, vì sao anh luôn muốn đến gần cô.

Anh không thể quên lời hứa của mình.

Lời hứa mà chính anh đã không thể thực hiện.

Kỷ Hòa tiếp tục nói:

"Trước khi Tạ An rời đi du học, cô từng vẽ tặng anh ấy một bức tranh."

"Để tránh bị cha phát hiện, cô đã giấu nó trong tầng hầm nhà họ Mạnh."

"Suốt bốn năm chờ đợi, mỗi khi nhớ anh, cô lại ngắm nhìn bức tranh ấy. Chính tình cảm sâu đậm của cô đã khiến bức tranh trở thành một vật mang linh tính."

"Khi cô qua đời, chấp niệm của Tạ An chưa thể tan biến. Linh hồn anh đã quay về nhà họ Mạnh, ngủ say trong chính bức tranh đó."

"Anh ấy đã ngủ một giấc thật dài, cho đến khi cô của kiếp này xuất hiện."

Liễu Nhiên sững sờ.

Vậy nên…

Cuộc gặp gỡ của họ không phải tình cờ.

Đó là sợi dây nhân duyên đã được định sẵn.

Giữa thành phố A rộng lớn như vậy, cô lại thuê đúng căn biệt thự của nhà họ Mạnh.

Hơi thở quen thuộc của cô đã đánh thức linh hồn ngủ say suốt bao năm qua.

Vào một đêm có tiếng đàn dương cầm du dương, dưới tán cây ngô đồng quen thuộc, anh lại một lần nữa mở mắt.

Khi đó, qua khung cửa sổ, cô nhìn thấy một chàng trai.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Không phải lần đầu tiên.

Mà là lần gặp lại.

Lâu lắm rồi mới được gặp em, người anh yêu.

Nước mắt Liễu Nhiên không ngừng rơi.

"Vậy tại sao anh ấy lại không nói cho em biết?" Giọng cô nghẹn ngào.

Kỷ Hòa bình thản đáp:

"Chính cô cũng từng nói rồi còn gì, người và quỷ khác nhau."

"Kiếp trước vì rào cản thân phận, anh ấy không thể đến bên cô."

"Kiếp này, còn bi thương hơn nữa."

"Nếu như kiếp trước, Tạ An vẫn có thể cố gắng bù đắp..."

"Thì kiếp này, anh ấy có thể làm gì đây?"

Người là người.

Quỷ vẫn mãi là quỷ.

Anh yêu cô, nhưng sự tồn tại của anh có thể gây ảnh hưởng đến cô.

Anh không muốn cô gặp nguy hiểm.

Nhưng anh cũng không nỡ rời xa cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận