Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 287: Chương 287

Giọng cô bình tĩnh đến lạnh lẽo.

"Thôn Tẩu Mã, huyện Lâm Tương, thành phố X, tỉnh J."

Từng chữ phát ra vô cùng rõ ràng, không sai một ly.

Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.

Sắc mặt Chu Nhạc Sinh và ông Hồ trưởng thôn lập tức thay đổi.

Bởi vì—

Địa điểm mà Kỷ Hòa vừa nói...

Hoàn toàn chính xác!

Nhưng sao cô ta lại biết được?

Rõ ràng từ đầu đến cuối, không ai trong thôn tiết lộ ra ngoài!

Cho dù là một "đại sư", thì chuyện này cũng quá đáng sợ rồi!

Dường như... cô ta biết tất cả!

Lúc này, Kỷ Hòa chậm rãi nhìn ông Hồ trưởng thôn, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc.

"Ông không cần giả bộ quan tâm đến Chu Nhạc Sinh."

"Ông chỉ đang sợ cậu ta báo cảnh sát thôi."

"Chẳng lẽ... chỉ có một mình Chu Tuấn Lực làm chuyện này?"

"Cả thôn mấy người, ai cũng không sống đàng hoàng."

"Những gì mấy người đã làm, tự các người biết rõ nhất."

Khu bình luận nổ tung.

"Ù ôi! Ý của Kỷ Hòa là gì?"

"Có phải ông trưởng thôn cũng dính líu không?"

"Đáng sợ quá! Rốt cuộc cái thôn này đã hại bao nhiêu người?"

"Bọn họ có còn là con người không?"

Kỷ Hòa ngả người ra sau, chậm rãi nói:

"Tính ra... cảnh sát cũng sắp đến rồi."

"Mấy người, một người cũng không thoát được."

Vừa dứt lời, trên mặt ông Hồ trưởng thôn lập tức hiện lên sự hoảng loạn.

Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi.

Sự việc kết thúc.

Nhưng cả một cuộc đời của Đường Xu... đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Khu bình luận tràn ngập những lời thương tiếc.

"Hu hu hu, Đường Xu thật đáng thương, chẳng lẽ tốt bụng cũng là sai sao?"

"Bà ấy chỉ muốn giúp người thôi mà!"

"Những kẻ khốn nạn này, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của người khác!"

"Người ta cứ bảo quê nghèo thì chất phác... nhưng đôi khi, chính những nơi hẻo lánh lại là nơi sinh ra những kẻ tàn ác nhất!"

"Tôi từng đọc một vụ án, có một nhóm sinh viên về quê dạy học, cuối cùng một cô gái mất tích. Cả thôn nói không biết, đến khi cảnh sát vào cuộc mới phát hiện cô gái bị nhốt trong chuồng heo. Họ muốn giữ cô ấy lại làm vợ!"

"Hy vọng bi kịch như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa..."

Vụ bói thứ hai lại gặp phải chuyện thế này.

Tâm trạng của Kỷ Hòa không tốt lắm.

Cô là người hiểu rõ huyền học, cũng hiểu rõ lòng người hơn những kẻ bình thường, thậm chí thấy rõ cả thiện lẫn ác. Nhưng cô có thể làm gì ngoài chuyện này đây?

Dường như những người trong phòng livestream cũng nhận ra cảm xúc của cô có chút sa sút, ai nấy đều lên tiếng an ủi:

"Chị ơi đừng buồn, chị đã giúp rất nhiều người rồi mà!"

"Đúng đó! Nếu không nhờ chị, những việc làm xấu xa của Chu Tuấn Lực đã không bị vạch trần, không biết bao nhiêu cô gái trong thôn đã phải chịu khổ!"

"Chị ơi, bắt đầu bói lần thứ ba đi!"

Lời động viên từ mọi người khiến Kỷ Hòa thu lại tâm tư, tiếp tục phiên bói tiếp theo.

Người thứ ba được kết nối là một cô gái có ID "Kẹo Thật Ngọt". Giọng cô gái vang lên trong livestream, mang theo chút ngại ngùng:

"Chị Kỷ Hòa, em muốn nhờ chị bói nhân duyên giúp em."

"Em thích một người, nhưng bố mẹ em phản đối kịch liệt. Em không hiểu tại sao, nên muốn xem thử liệu em và anh ấy có thể đến được với nhau không?"

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh:

"Người em nói… là ai?"

Bên kia màn hình, Kẹo Thật Ngọt thoáng im lặng, dường như có chút xấu hổ. Một lát sau, cô mới nhẹ giọng đáp:

"Anh ấy… là con trai của người giúp việc nhà em."

Khoảnh khắc đó, khu bình luận bùng nổ.

"??? Đây là cốt truyện tiểu thư nhà giàu yêu chàng trai nghèo sao?"

"Cứu với! Em gái à, em xinh đẹp như vậy, sao lại không tỉnh táo thế? Đã nói bao nhiêu lần rồi, con gái không được yêu trai nghèo!"

"Đúng đó, đừng nói là nhà em, ngay cả tôi cũng không đồng ý! Con trai người giúp việc à? Vừa nghe đã thấy không xứng đôi rồi!"

Thấy dòng bình luận như vậy, Kẹo Thật Ngọt vội vàng giải thích:

"Không phải vì anh ấy nghèo đâu! Bố mẹ em phản đối không phải vì lý do này."

"Đúng là nhà em có điều kiện, nhưng gia đình em không cổ hủ đến mức bắt em liên hôn hay cấm đoán tình yêu như trong tiểu thuyết đâu. Từ nhỏ bố em đã nói rồi, người em muốn kết hôn sau này, nhất định sẽ do em tự chọn."

"Chính vì thế nên em mới thấy kỳ lạ! Bố em trước giờ chưa từng can thiệp vào chuyện tình cảm của em, nhưng lần này lại kiên quyết phản đối đến cùng. Chẳng lẽ họ có lý do gì mà không thể nói ra với em?"

Một số bình luận tiếp tục tranh luận:

"Ngốc quá, làm gì có lý do nào khác? Rõ ràng là do chê nghèo, sợ không mang lại hạnh phúc cho em thôi."

"Đúng đó, gia cảnh quá chênh lệch, trừ khi anh kia chịu ở rể thì may ra mới được chấp nhận."

"Tôi cũng nghĩ bố mẹ cô ấy không muốn nói thẳng lý do thật sự."

Kỷ Hòa không vội kết luận. Cô nhắm mắt, đưa tay bấm đốt ngón tay tính toán.

Chỉ vài giây sau, ánh mắt cô chợt lóe lên vẻ kỳ lạ.

Thấy Kỷ Hòa có vẻ trầm ngâm, Kẹo Thật Ngọt sốt ruột hỏi ngay:

"Sao thế, chị Kỷ Hòa? Chị xem ra được gì rồi? Em với anh ấy... có thể ở bên nhau không?"

Kỷ Hòa ngẩng lên, chậm rãi nói:

"Hai người, đúng là có thể."

Kẹo Thật Ngọt lập tức vui vẻ, nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt.

Vì ngay sau đó, Kỷ Hòa bình tĩnh bổ sung:

"Chỉ là... hai người không thể làm người yêu."

Kẹo Thật Ngọt sững sờ.

"Có thể ở bên nhau nhưng không thể là người yêu? Vậy rốt cuộc là gì?"

"Hai người... có thể làm anh em."

"...???"

Bạn cần đăng nhập để bình luận