Sủng Phi Của Hoàng Đế
Chương 119
Tiệc cung đình đêm Giao Thừa mỗi năm một lần, là tiệc cung đình long trọng nhất hàng năm, yến tiệc được tổ chức ở điện Cảnh Phúc, ngay sát ngự hồ ở hậu uyển, trên đường đều là nữ quyến của các gia đình hoàng thân quốc thích và các thế gia, được cung nữ dẫn tới điện Cảnh Phúc.
“Cũng là do đứa nhỏ nhà ta quá được yêu thích, trong hậu cung không có phi tần, trong cung không có một hoàng tử công chúa nào, Bệ hạ thấy Tiểu Bảo đáng yêu, cho nên yêu thích Tiểu Bảo cũng là lẽ thường tình.” Tạ Doanh Xuân mỉm cười an ủi Ngu Ninh, rồi nói tiếp: “Hôm nay đại bá mẫu và đại bá phụ đều sẽ tới, còn có thái hậu nương nương, nhiều người nhìn như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu, tam tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng quá.”
Ngu Ninh khẽ gật đầu, không nói gì, cùng Tạ Doanh Xuân tiếp tục đi về phía điện Cảnh Phúc.
Nàng ta không sợ Thẩm Thác sẽ làm hại Tiểu Bảo, ngược lại, nàng ta sợ Thẩm Thác thực sự có ý nghĩ nhận lại đứa nhỏ, vật hiếm thì giá cao, con cái cũng như vậy.
Trong cung không có một đứa trẻ nào, Thẩm Thác chỉ có một mình, nếu muốn nhận lại con gái ruột cũng là chuyện bình thường, huống chi Tiểu Bảo của nàng ta được yêu thích như vậy, ai gặp cũng mến.
“Đúng rồi tam tỷ, nghe nói lần này Bình Tây Vương cũng sẽ tham gia yến tiệc, muội có lần tình cờ nghe đại bá và phụ thân nói chuyện, nói là lúc trẻ cô mẫu hình như đã từng đính hôn với Bình Tây Vương, khi đó Bình Tây Vương vẫn còn là thế tử.”
“Còn có chuyện như vậy sao?”
“Đúng vậy, muội lần đầu tiên nghe cũng rất ngạc nhiên, xem ra vào cung là lỡ dở cả đời cô mẫu, hoàng cung sao có thể thú vị như bên ngoài, haizz, cô mẫu cũng có chút đáng thương, tiên đế cả đời chỉ yêu mỗi mình Thôi quý phi, cô mẫu tuy là hoàng hậu nhưng lại không được sủng ái, không con không cái không nói, còn phải nuôi nấng ấu đế trưởng thành…” Sau khi nghe xong, Tạ Doanh Xuân liền cảm thấy cô mẫu tuy là thái hậu, nhưng sống nửa đời trong hoàng cung, cũng là một người đáng thương.
Ngu Ninh không nghĩ vậy, “Ta ngược lại cảm thấy, cuộc đời của thái hậu nương nương rất đáng giá.”
“Không được tiên đế sủng ái không thể nói là đáng thương, cô mẫu từng là mẫu nghi thiên hạ, ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu, cả đời bà ấy vinh quang, không có sự sủng ái của đàn ông không đáng là gì, hơn nữa muội đừng quên, lúc Bệ hạ đăng cơ chỉ mới sáu bảy tuổi, cô mẫu thay quyền chấp chính gần hai mươi năm, Tạ gia cũng nhờ đó mà lên như diều gặp gió.”
Cho dù bây giờ Thẩm Thác và Tạ thái hậu bất hòa, nhưng tháng nào cũng phải tới cung Tường An thỉnh an, ngoài mặt vẫn phải làm, vẫn tôn kính đích mẫu.
Tạ thái hậu cả đời đã từng đứng trên đỉnh cao của hoàng triều, hưởng thụ quyền thế và vinh hoa tột bậc, tuy rằng chính lệnh có đúng có sai, nhưng cũng lưu danh sử sách.
Bà ấy vinh quang cả đời, cho dù bây giờ đã lui về phía sau, nhưng vẫn được tôn kính.
Cuộc đời như vậy, sao có thể nói là đáng thương.
Chỉ là không có được sự sủng ái của phu quân mà thôi, thái hậu nương nương, có lẽ căn bản không thèm để ý.
Tạ Doanh Xuân trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nắm tay Ngu Ninh, đột nhiên nói: “Tam tỷ, tỷ nói rất có lý! Là muội nông cạn rồi!”
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173