Sủng Phi Của Hoàng Đế
Chương 109
Tiếng đàn tranh che lấp tiếng động mở cửa, cộng thêm thái giám canh cửa bên ngoài đều nhận được mệnh lệnh, không lên tiếng thông báo, cho nên Tạ Doanh Xuân và Ngu Ninh đều không phát hiện có người đi vào.
Người duy nhất lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ có Phương Chỉ đang gảy đàn tranh.
Chỉ cần nhìn thấy bộ miện phục trang nghiêm hoa lệ kia, Phương Chỉ đã có thể đoán ra người đó là ai.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta nhìn thấy thiên tử, nhìn thấy hoàng đế của Đại Nghiệp.
Phương Chỉ tuy kinh ngạc, nhưng lại không lên tiếng, tiếp tục động tác trên tay. Thiên tử bế một bé gái trong lòng, im lặng nhìn hai tỷ muội nhà họ Tạ múa, rõ ràng là không muốn người khác lên tiếng làm gián đoạn.
Mấy hơi thở sau, khúc múa đến phần cao trào, Tạ Doanh Xuân xoay người theo tiếng nhạc, sau đó kinh hãi nhìn thấy người đang đứng ở cửa điện.
Dưới chân luống cuống, nhất thời quên mất điệu múa này phải nhảy như thế nào, cả người nàng ta hoảng loạn, chân mình vấp phải chân mình, cơ thể không khống chế được mà nhào về phía trước.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Tạ Doanh Xuân đã nghĩ xong cách c.h.ế.t của mình.
Phàm là những nữ tử có ý đồ, cố ý dùng thủ đoạn tiếp cận thiên tử, kết cục đều không tốt đẹp gì, mấy năm nay nàng ta nghe không ít chuyện như vậy, luôn lấy đó làm răn. Không ngờ có một ngày, nàng ta cũng sẽ trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu.
Ngu Ninh xoay người lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thác đang hứng thú nhìn nàng, hai người chạm mắt nhau, nhưng giây tiếp theo, động tác của Tạ Doanh Xuân đã thu hút sự chú ý của nàng, không kịp nghĩ nhiều, nàng vội vàng tiến lên kéo tay Tạ Doanh Xuân lại.
Nàng đã thành công cứu vãn thể diện cho Tạ Doanh Xuân, ổn định thân hình cho Tạ Doanh Xuân, nhưng lại bị Tạ Doanh Xuân kéo nghiêng về phía trước.
Thấy vậy, Thẩm Thác theo bản năng giơ tay lên, chuẩn bị đỡ lấy Ngu Ninh, nhưng còn chưa kịp chạm vào, Ngu Ninh đã vội vàng lùi lại hai bước, nhìn dáng vẻ đó của nàng như đang trốn ôn thần vậy.
Sau khi đứng vững, Ngu Ninh thở phào một hơi, vỗ n.g.ự.c có chút cảm giác may mắn thoát nạn.
Nàng thà úp mặt xuống đất, cũng không thể để Thẩm Thác đỡ, ngã vào lòng chàng!
Tạ Doanh Xuân đỡ lấy cánh tay Ngu Ninh, hai người cùng cúi người hành lễ.
“Thần nữ tham kiến bệ hạ.”
Hai tỷ muội các nàng đúng là quá mất mặt, dáng vẻ chưa từng trải đời, cách xa phong thái năm đó của Thái hậu nương nương rất nhiều.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173