Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 271: Chương 271

Cậu đang ngẫm nghĩ thì Lý Tuyết Trân và Tô Hà đã dẫn theo Niên Niên và Phao Phao đi vào.

Lý Tuyết Trân thấy Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu, nàng ấy bế Phao Phao bước tới: “A Nghiễn, thế nào rồi? Những tấm vé kia có ai mua không?”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe được giọng nói của Lý Tuyết Trân, vội ngẩng đầu lên cười nói: “Có, nhưng người đến tiệm sách vào buổi sáng không nhiều lắm, cho nên ta vẫn chưa bán hết.”

Cậu nói xong liền duỗi hai tay về phía nàng ấy: “Nàng mau đưa Phao Phao cho ta bế đi.”

Lý Tuyết Trân vội đặt đứa nhỏ vào lòng cậu: “Hôm nay sau khi chàng ra ngoài, Phao Phao đã khóc một lúc lâu! Thiếp và nương hết cách nên mới bế hai huynh muội tới tìm chàng.”

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu nhìn Phao Phao rồi lại nhìn kỹ Niên Niên, cười nói: “Vậy tại sao Phao Phao lại vui vẻ thế này, còn Niên Niên trông giống như đã khóc vậy?”

Tô Hà bất đắc dĩ giải thích: “Phao Phao vừa khóc, Niên Niên liền khóc theo, sau đó Phao Phao khóc không nổi nữa nhưng Niên Niên vẫn khóc rất hăng hái, đoán chừng tiểu tử này về sau là người có thể chạy có thể nhảy, duy chỉ có khóc là có thể nhìn ra nó hăng hái.”

 

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Niên Niên, cậu đau lòng nói: “Nhạc mẫu, người mau đưa Niên Niên cho con bế đi, con cũng dỗ dành nó, nếu không nó thấy con bế Phao Phao, không bế nó sẽ khiến nó lại đau lòng.”

Nói đến hai huynh muội này rất thích tranh sủng, cả ngày Lý Tuyết Trân đều bên cạnh chúng thì còn tốt.

Mà thời gian Tần Tĩnh Nghiễn ở nhà rất ít, buổi tối sau khi trở về, hai tiểu hài này đều muốn để cậu bế, nếu cậu chỉ bế một đứa trong hai đứa thì đứa còn lại không được bao lâu sẽ bắt đầu khóc.

Bây giờ Tần Tĩnh Nghiễn đã có kinh nghiệm, chia ra bế rất đều! Huống chi cậu đều thích nhi tử và nữ nhi, đối với cậu mà nói đây chính là gánh nặng ngọt ngào, hơn nữa điều này cũng nói rõ hai tiểu bảo bảo đều rất thích cậu, cậu vui vẻ còn không kịp đâu.

Tần Tĩnh Nghiễn mỗi tay một đứa, bế Niên Niên và Phao Phao đi tới đi lui dỗ dành, thỉnh thoảng hôn nhẹ chúng làm cho hai tiểu hài cười tít mắt.

Hai bàn tay nhỏ bé của chúng lúc thì nhẹ nhàng nhéo tai Tần Tĩnh Nghiễn, lúc thì nhẹ nhàng nhéo mũi cậu, đều chơi đùa với cha chúng đến cười khúc khích không ngừng.

 

Tô Hà và Lý Tuyết Trân đã quen với những cảnh tượng này ở nhà nên họ cũng lười quản, vì thế họ định đến phòng nhỏ bên cạnh pha chút nước trà để uống.

“A Nghiễn, chàng bế Niên Niên và Phao Phao đi, nương và thiếp đi uống trà, nếu chàng mệt thì bế hai tiểu hài này lại đây cho chúng ta.”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: “Biết rồi, nàng và nương đi đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn ngồi trên ghế một lúc thì hôn nhẹ Niên Niên, một lúc lại hôn nhẹ Phao Phao. Khi cậu đang hạnh phúc hưởng thụ thì có một nhóm người đi vào cửa tiệm sách.

Vương Lâm Chi đi đầu, tiếp đó là nhóm người Thẩm Nham và Tần Duyệt, một nhóm người khoảng mười mấy người.

Vương Lâm Chi vừa vào cửa đã b.ắ.n quét chiếc bàn dài chất chồng sách mới, thấy cũng không có kinh ngạc vui mừng gì, lúc này cậu ấy mới dời mắt đi.

Để tránh bỏ lỡ cơ hội mua khi cửa tiệm có sách mới nên ngày nào bọn họ cũng phải đến tiệm sách xem xét vài lần sau khi dùng bữa xong.

Tần Duyệt vừa tiến vào đã nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn bế Phao Phao và Niên Niên, cậu ấy lập tức mỉm cười đi tới: “A Nghiễn ca, đây là Phao Phao và Niên Niên phải không? Đây là lần đầu tiên ta gặp chúng đấy!”

Niên Niên một tay nhéo tai cha cậu bé quay thân thể nhỏ bé ra sau, nhìn Tần Duyệt mỉm cười rồi lại xoay lại tiếp tục nhéo lỗ tai.

Phao Phao thì vùi trong lòng cha cô bé chơi trốn tìm, cái đầu nhỏ lúc thì vùi vào giữa cổ cậu, lúc lại hơi nâng lên rồi mỉm cười với Tần Tĩnh Nghiễn.

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Đúng vậy, chính là hai tiểu nghịch ngợm, ngươi nhìn xem chúng đều đang nghịch ngợm trong lòng ta!”

Tần Duyệt xoa tay nói: “A Nghiễn ca, ai trong chúng ngoan hơn? Đều tiếp nhận người khác đúng không? Hay là cho ta bế một chút đi?”

Tần Tĩnh Nghiễn bế Niên Niên đến gần cậu ấy: “Ngươi bế Niên Niên đi, tiểu tử này vừa rồi còn cười với ngươi, chắc sẽ không khóc đâu.”

Tần Duyệt bế Niên Niên vào lòng, cười híp mắt đùa với cậu bé: “Niên Niên, thúc là A Duyệt thúc thúc, cháu phải nhớ kỹ thúc.”

Niên Niên nhìn cậu ấy chằm chằm, một lát sau, tiểu tử kia liền vươn bàn tay nhỏ bé tiếp tục nắm tai cậu ấy.

Tần Tĩnh Nghiễn bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử này thích nhéo tai người khác, nhưng nó nhéo không đau đâu.”

Tần Duyệt nhìn tiểu oa oa trong lòng mà một chút tức giận cũng không có, cậu ấy còn kề bàn tay nhỏ bé còn lại của cậu bé lên mặt mình: “Niên Niên, cháu cũng có thể nhéo mặt thúc.”

Tiểu tử kia có lẽ là bị những sợi râu nhợt nhạt của cậu đ.â.m mà vội rụt tay về, rồi cậu bé lại dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt tai cậu, nhíu mày.

Tần Duyệt vội vỗ nhẹ lưng cậu bé: “A a, không sờ mặt không sờ mặt, Niên Niên cứ nhéo tai thúc đi.”

Thẩm Nham đứng cạnh cậu bé, cậu ấy thấy Niên Niên quá đáng yêu nên đã thương lượng với Tần Duyệt: “A Duyệt, ngươi mau cho ta bế đi, ta bế một lúc sẽ trả lại cho ngươi được không?”

Cậu áy vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng kinh hô của Vương Lâm Chi.

“A! [Phi Sa] dùng người thật biểu diễn!”

Động tác của Thẩm Nham lập tức bị cậu ấy cắt ngang, Thẩm Nham nghi hoặc bước tới cạnh Vương Lâm Chi nhìn bố cáo trên tường khiến Thẩm Nham cũng trố mắt nghẹn họng nói: “Người... Thật người thật? Thế thì sao có thể diễn ra được? Hay là giống như diễn hí sao?”

Cậu ấy vội bước tới trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn, lo lắng hỏi: “A Nghiễn ca, [Phi Sa] này muốn biên thành hát hí sao?”

Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu: “Không phải hát hí, chính là biểu diễn cảnh tượng trong sách ra.”

Vương Lâm Chi lo lắng nói: “Nhưng mà... Nhưng mà ai diễn Cảnh Phóng vậy? Ta cảm thấy... Ta cảm thấy ai cũng không diễn được Cảnh Phóng, hắn ta chính là đại anh hùng! Không ai có thể diễn được hắn ta!”

Tần Duyệt sững sờ nói: “A? Ai diễn Cảnh Phóng vậy? Ai có thể diễn Cảnh Phóng chứ?”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Thẩm Nham và Vương Lâm Chi khiếp sợ, lại kích động nhìn Tần Duyệt, cậu bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đừng kích động, sau khi Nghiễn Thanh tiên sinh xem thì hắn ta đều rất hài lòng, các ngươi mua vé, giờ Dậu ngày mốt tới xem hiệu quả không phải tốt rồi sao. Nếu không thích thì sau này không đến xem là được.”

Thẩm Nham và Vương Lâm Chi vội đồng thanh nói: “Vậy chúng ta mua vé xem thử!”

Thẩm Nham nhìn kỹ bố cáo rồi nhanh chóng đi tới trước quầy: “Nghiễn ca, cho ta vé khách quý khu 1, ta muốn xem ai có thể diễn được nhân vật đại anh hùng.”

Vương Lâm Chi theo sát phía sau: “Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

Các thư sinh phía sau cũng vội vàng móc túi tiền ra: “Ta cũng muốn khu 1!”

“Ta cũng vậy!”

...

Tần Duyệt nhìn giá, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Nghiễn ca, vậy ngươi cho ta vé khu bình thường đi.”

Sau khi Tần Tĩnh Nghiễn nhận bạc của mọi người thì đưa vé của các thư sinh khác trước, tiếp đó lại nhận một lượng bạc Tần Duyệt đưa cho cậu rồi rút một tấm vé đỏ cho cậu ấy: “Ngươi ngồi xem với họ đi.”

Tần Duyệt nắm chặt tờ vé khu 1 trong tay, vội vàng đưa trả lại cho cậu: “Nghiễn ca! Ngươi cho ta vé bình thường là được rồi, vé khu một ngươi giữ lại bán đi.”

Khu 1 và khu bình thường chênh nhau đến hai lượng bạc đấy! Sao cậu ấy có thể thật sự nhận chứ!

Thật ra thì ba lượng bạc cậu ấy cũng có thể lấy ra được, trong nhà sẽ cho cậu ấy một ít tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng cậu ấy cũng viết thư chép sách cho người ta nên trên người cậu ấy cũng có chút tiền nhưng chỉ để xem một vở kịch mà tiêu mất ba lượng bạc, thật sự không đáng. Số bạc này tiêu ra, cậu ấy phải viết sách hơn một tháng mới kiếm lại được! Không cần thiết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận