Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 235: Chương 235
Giang Oản Oản lắc đầu: “Không cần đâu, Tô thẩm, chúng cháu ăn xong rồi đến tìm Viễn thúc có chút việc. Mọi người mau ăn đi!”
Lý Viễn vội vàng uống ngụm canh cuối cùng, đặt bát xuống, hỏi: “Tĩnh Trì, Oản Oản, là chuyện gì?”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhìn nhau, rồi nhìn Lý Viễn: “Là chuyện vô cùng quan trọng!”
Lý Viễn thấy hai người bọn họ không trực tiếp nói ra mà vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng căng thẳng, mở miệng nói: “Vậy hai người đi đến thư phòng nói chuyện với ta.”
Sau đó ông ấy chợt nhìn b: chuyện cười kỳ diệu ở thiên hạọn Tần Tĩnh Nghiên nói: “Các ngươi cứ ăn từ từ.”
Chờ bọn họ đi rồi, Tần Tĩnh Nghiễn mới nhìn Lý Tuyết Trân, nghi ngờ nói: “Ca và tẩu tử của ta muốn nói chuyện gì nhỉ? Sao nhạc phụ lại dẫn đến thư phòng nói chuyện, không phải rất phiền phức à?”
Lý Tuyết Trân khẽ lắc đầu cười nói: “Không phải cha thiếp nói chuyện quan trọng đều đi đến thư phòng à? Có lẽ trông đại ca và tẩu tử nghiêm túc quá, cho nên cha thiếp tưởng có chuyện gì lớn đấy.”
Khi họ đến thư phòng, Tần Tĩnh Trì nói: “Viễn thúc, Oản Oản có thể tạo ra đá! Chúng cháu biết mùa hè, đá rất quý giá. Cho nên chúng cháu muốn đến hỏi ý kiến của thúc. Khối đá băng này dùng để kinh doanh có được không?”
“Cái gì? Tạo ra đá băng!”
Chén trà Lý Viễn vừa đưa lên miệng đã rơi bộp xuống đất.
Ông ấy cau mày như vừa nghe được chuyện cười kỳ diệu ở thiên hạ, vì thế hỏi lại lần nữa: “Cháu vừa nói chính là tạo ra đá băng!”
Lý Viễn nghi ngờ nhìn bọn họ, vừa chăm chú nhìn ánh nắng gay gắt của mùa hè ngoài cửa sổ. Chắc chắn bây giờ là mùa hè, ngoại trừ tự dữ trữ đá, nếu không tuyệt đối không thể xuất hiện đá băng.
Chuyện làm ra đá băng này rất vô căn cứ, trăm triệu lần ông ấy cũng không thể tin được!
Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ ông ấy nghi ngờ, còn nghiêm túc gật đầu: “Đúng thật là tạo ra đá!”
Nói xong, Tần Tĩnh Trì lấy ra cục đá tiêu bọn họ đặc biệt mang đến: “Dùng thứ này thì có thể tạo ra đá!”
Giang Oản oản cũng nói: “Viễn thúc, sao chúng cháu có thể nói giỡn thúc chuyện này được.”
Cuối cùng mối nghi ngờ của Lý Viễn cũng được giải quyết, sau khi người hầu mang một chậu nước đến. Ông ấy nhìn thấy Giang Oản Oản bỏ cục đá tiêu vào, dần dần tan ra.
Ông ấy trợn hai mắt nhìn nước trong chậu gỗ đang dần đóng băng, ánh mắt run lên vì kích động.
Một lúc lâu sau ông ấy mới tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Sao hai người lại nói cho ta cách làm đá? May mà là ta! Nếu là người khác, có lẽ đã mất mạng rồi!”
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nhau, rồi mới nhìn Lý Viễn : “Chúng cháu biết tạo ra đá băng là chuyện lớn nên mới đến tìm thúc. Thúc cảm thấy chúng cháu nên làm như nào mới phải đây?”
Suy nghĩ một lúc, Tần Tĩnh Trì còn nói thêm: “Viễn thúc, vậy Mộ đại nhân… Chúng ta… Có thể hợp tác với ông ấy không?”
Tần Tĩnh Trì nghĩ chắc là Mộ Quy Hoằng có quyền lực rất lớn. Mặc dù mối quan hệ của bọn họ và ngài ấy cũng khá tốt nhưng Tần Tĩnh Trì không biết người giống như ngài ấy, liệu có phải tất cả đều là gặp dịp vui đùa hay không.
Nhưng nghĩ đến ngọc bội mà Mộ Quy Hoằng tặng cho Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì lại không chắc chắn.
Giang Oản Oản cũng nói: “Viễn thúc, thật ra chúng ta tạo ra đá băng không nhất thiết để kiếm tiền. Thúc cũng thấy đó, công thức làm ra đá này vô cùng đơn giản. Nếu sau này Mộ đại nhân có thể quảng bá nó đến toàn bộ Diên Khánh của chúng ta, chắc cũng có thể chứ.”
Giang Oản Oản nghĩ thầm, bọn họ cũng không nhất định phải dựa vào việc làm ra đá băng để kiếm nhiều tiền. Nếu nàng và Tần Tĩnh Trì đoán không sai, Mộ đại nhân chắc người của nhà họ Mộ và họ Mộ chính là quốc họ!
Nếu đưa công thức này cho Mộ Quy Hoằng, cũng có thể đảm bảo một nhà bọn họ cả đời bình an. Bằng cách này, với mối quan hệ của ngài ấy, bọn họ muốn đến kinh thành mở quán rượu đúng là càng dễ dàng hơn một chút.
Bây giờ, huyện Khúc Phong của bọn họ quá nhỏ, không có quan to quý nhân. Nhờ mối quan hệ với Lý Viễn, cho nên bọn hắn mới có thể thuận lợi mở tiệm lẩu và tiệm hải sản.
Nhưng một khi đến kinh thành, quán rượu ở nơi đó đa số đều là nhóm quan liêu tự mở ra. Nếu bọn họ mở tiệm quá bắt mắt, những người đó sẽ bóp c.h.ế.t bọn họ dễ dàng giống như bóp c.h.ế.t một con kiến.
Lý Viễn im lặng nhìn bọn họ, trong lòng cũng biết hai người bọn họ chắc chắn đã đoán sơ qua thân phận của Mộ Quy Hoằng. Trong lòng ông ấy cũng biết, công thức làm ra đá băng quan trọng như vậy. Đặt trong tay Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, giống như đặt một chiếc bánh bao nhân thịt trước mặt một con chó. Mức độ nguy hiểm khó có thể tưởng tượng được, mà đừng nói bọn họ, ngay cả chính ông ấy cũng không thể tự bảo vệ được mình!
Cẩn thận nghĩ ngợi, Lý Viễn mới từ từ mở miệng nói: “Ta viết thư cho ngài ấy ngay đây!”
Lý Viễn nghĩ chuyện làm ra đá băng này là chuyện quan trọng. Nếu điện hạ nhận được sự giúp đỡ này, ngài ấy sẽ có lợi thế quan trọng để đối đầu với Nhị hoàng tử!
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng giá cả của khối đá băng, tiền bạc thu được sau này có thể nuôi sống không biết bao nhiêu binh sĩ đấy!
Giang Oản Oản nhìn Lý Viễn thử mở miệng nói: “Viễn thúc, Mộc đại nhân có phải đương kim Tam hoàng tử điện hạ đúng không?”
Mộ Quy Hoằng không phải chỉ là Mộ Quy Hoằng thôi.
Lý Viễn ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ sau khi bọn họ đoán được lại nói thẳng ra.
Lý Viễn gật đầu: “Hai người đoán đúng rồi. Ta cũng sẽ không giấu giếm hai người, Mộ đại nhân đúng là Tam hoàng tử Ninh Vương.”
Mặc dù Mộ Quy Hoằng đã được phong làm Vương, đáng ra phải được ban cho đất phong mới đúng. Nhưng nhiều năm qua thân thể của đương kim Thánh thượng không tốt, nên dự định giữ ngài ấy ở lại kinh thành. Tuy bên ngoài nói là bầu bạn nhưng trên thực tế chính là để kiểm soát các hoàng tử khác mà thôi.
Thật ra Lý Viễn cũng không có ý định ủng hộ, nhưng tình huống ở kinh thành phức tạp. Lúc trước Mộ Quy Hoằng có ơn với ông ấy. Nếu không có Mộ Quy Hoằng giúp ông ấy giải quyết Châu Toàn, ông ấy cũng không có cách nào cắt đứt sạch sẽ quan hệ với gia đình đó. Hơn nữa, tính cách của Mộ Quy Hoằng càng nhân từ và tốt bụng hơn Nhị hoàng tử của bọn họ. Sau này người như vậy làm quân chủ, dân chúng thiên hạ mới có thể an cư lạc nghiệp.
Trong kinh thành, Nhị hoàng tử và Mộ Quy Hoằng là hai đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất. Lòng dạ Nhị hoàng tử thâm sâu, cực kỳ tàn bạo. Nhưng bởi vì là con của hoàng hậu mới mất nên hơn nửa số người ở triều đình đều ủng hộ ngài ta.
Còn Mộ Quy Hoằng lại không có nhiều sự giúp đỡ. Mẫu phi của ngài ấy có địa vị thấp kém, những người ủng hộ ngài ấy đều là những người nhìn trúng trái tim nhân từ của ngài ấy.
Nghĩ tới đây, Lý Viễn thở dài, nói tiếp: “Bây giờ thân thể của Thánh thượng ngày càng suy yếu, triều đình hừng hực khí thế tranh đấu. Ta tin mấy năm trước các ngươi cũng đã nghe được một số tin đồn. Khi Nhị hoàng tử đi qua phương Bắc, chỉ bởi vì dân chúng trong thôn không ra đường tiếp đón ngài ta thì ngài ta đã tàn sát toàn bộ người dân trong thôn. Người như vậy mà ngồi ở vị trí cao, nếu tức giận, đến lúc đó sợ rằng sẽ có nhiều sinh linh phải chịu khổ!”
Lý Viễn chống tay lên bàn, khẽ nói tiếp: “Cho nên, Tam hoàng tử điện hạ nhất định phải ngồi lên vị trí kia! Công thức làm ra đá băng này là sự trợ giúp rất lớn. Tam hoàng tử là người tốt, đưa công thức này cho ngài ấy, sau này ngài ấy sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi.”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản chăm chú lắng nghe, bọn họ tự nhiên hiểu đạo lí này.
Tần Tĩnh Trì nói: “Viễn thúc à, bọn cháu không lừa dối thúc đâu. Chờ tới lúc Oản Oản sinh đứa nhỏ trong bụng, chúng cháu dự định sang năm sẽ đến kinh thành một chuyến, tính mở thêm mấy cửa tiệm nữa. Nhưng thúc cũng biết đấy, huyện Khúc Phong không thể bằng với kinh thành được. Sau lưng những cửa tiệm to nhỏ ở nơi đó, có lẽ đều không phải người bình thường. Chúng cháu giao công thức này cho Tam hoàng tử điện hạ, cũng chỉ hy vọng sau này chúng cháu có làm gì thì sau lưng cũng người giúp đỡ, mọi chuyện sẽ không bị cản trở.”