Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 224: Chương 224

Trong lòng Mộ Quy Hoằng cảm thấy vô cùng rung động, vào giờ phút này, khi nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt, trong mắt ngài ấy hiện lên sự nhiệt tình chưa từng có.

Nếu như... Nếu như sau này, ngài ấy thành công ngồi lên ngôi vị kia, vậy ngài ấy chắc chắn phải làm cho toàn bộ bách tính và binh tướng hộ quốc ở Diên Khánh đều được cơm no áo ấm!

Ngày đầu tiên, bởi vì nhà nào cũng đào được rất nhiều khoai tây, cõng tới cõng lui về nhà phải mất rất nhiều thời gian, vì vậy số khoai tây được đào còn chưa hết một mẫu đất.

Nhưng khi về tới nhà, mọi người đều tự cân thử, chưa tới một mẫu đất nhưng ít nhất cũng đã ba nghìn cân! Nhà nào nhiều hơn còn có thể đạt được tới bốn nghìn cân, nếu cứ tính như vậy, đến khi đào hết một mẫu đất, vậy sản lượng của số khoai tây này có lẽ phải được bốn nghìn cân, thậm chí là nhiều hơn!

Không chỉ Mộ Quy Hoằng, đến Lý Viễn và Tần Đại Hải nghe được tin tức này đều phải c.h.ế.t lặng.

Lúc trước, Tần Tĩnh Trì nói ba nghìn cân trên một mẫu đất chỉ là ước tính sơ bộ, lần này khi có kết quả thật sự, Lý Viễn cảm thấy vô cùng vui mừng.

 

Ngày mai, Mộ Quy Hoằng và Lý Viễn định sẽ ở lại trong thôn xem thử, vì vậy hôm nay hai người họ đã ở lại nhà họ Tần.

Sau khi đưa Lý Viễn và Mộ Quy Hoằng về nhà, Tần Tĩnh Trì phải đi đón Đoàn Đoàn.

Hôm nay, tất cả người quen ở trong huyện đều bận rộn thu hoạch khoai tây ở thôn, tiệm sách cũng đóng cửa, vì vậy sau khi mấy đứa Đoàn Đoàn được tan học sẽ không có nơi nào để đi nên hắn phải tới sớm để đón cậu bé.

Khi Tần Tĩnh Trì vừa đến cổng của học viện, xe ngựa còn chưa dừng lại mà Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đã nhảy nhót chạy tới.

“Cha!”

 

“Thúc thúc!”

“Thúc thúc tới rồi ạ!”

Sau khi bế từng thằng nhóc lên xe, Tần Tĩnh Trì mới nhảy lên xe ngựa rội vội vàng chạy đi.

Đưa Cẩn Đản và Nhị Oa về tới nhà, sau đó hai cha con Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn mới ngồi trên xe cùng trở về nhà.

Nghĩ tới chuyện trong nhà còn có khác, Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn và dặn dò: “Đoàn Đoàn, hôm nay, nhà chúng ta có khách tới, vị khách này là quan nên con phải ngoan ngoãn, biết chưa hả?”

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: “Vâng ạ! Con biết rồi, cha! Con sẽ thật ngoan!”

Khi hai cha con về nhà, đồ ăn đều đã được bày hết lên bàn.

Những món trên bàn đều là những món ăn mà Giang Oản Oản từng làm, nhưng Tần mẫu và Lý Tam Nương không cho nàng làm nên hôm nay nàng làm người chỉ đạo, tất cả những món ăn mà hai bà nấu đều được Giang Oản Oản nêm nếm, hương vị rất ngon.

Đoàn Đoàn ngồi ở giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, cậu bé cầm bát ăn từng miếng cơm nhỏ, thỉnh thoảng còn dùng bát làm vật che chắn để lén lút nhìn Mộ Quy Hoằng ở đối diện.

Mộ Quy Hoằng đã nhận ra ánh mắt của thằng bé từ lâu, mặc dù Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm mình nhưng bởi vì cậu bé chỉ lớn hơn tiểu oa nhi ở trong nhà một chút, vì vậy ngài ấy cũng không cảm thấy chán ghét mà lại còn cảm thấy Đoàn Đoàn rất đáng yêu.

Chỉ là thằng bé này càng ngày càng to gan, khi thấy ngài ấy không thèm để ý thì cũng không cầm bát để che nữa, đến cả lúc gặm sườn cũng nhìn trộm ngài ấy.

Vừa nhìn vừa nói nhỏ với Giang Oản Oản ở bên cạnh: “Nương, con nhìn vị thúc thúc này thật kỹ rồi! Ừm... Là người đẹp nhất mà Đoàn Đoàn từng thấy.”

Thằng bé cũng không hiểu khí thế đáng sợ trên người Mộ Quy Hoằng mà chỉ chú ý tới dáng vẻ tuấn tú của ngài ấy, vì vậy cậu bé mới không nhịn được mà nhìn chằm chằm ngài ấy.

Giang Oản Oản nhẹ nhàng xoa đầu Đoàn Đoàn rồi nói: “Con không được nhìn chằm chằm khách một cách vô lễ như vậy, nếu bị người khác liên tục nhìn con như thế, con sẽ cảm thấy mất tự nhiên đúng không?”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì nghiêm túc gật đầu, cậu bé cũng không nhìn chằm chằm Mộ Quy Hoằng, kể từ khi đó, sự chú ý của cậu bé đã bị một bàn đồ ăn phong phú hấp dẫn.

Hôm nay, trên bàn không chỉ có đầy đủ các món chính mà còn đặt một đìa dưa hấu lớn và cà chua bi.

Vốn dĩ số cà chua bi này đã có thể ăn được từ hai ngày trước, nhưng Giang Oản Oản lại quên mất, đến hôm nay, Tần mẫu bảo sẽ làm món trứng xào cà chua thì nàng mới nhớ ra.

Đoàn Đoàn rất thích ăn cà chua, bây giờ, khi nhìn thấy những quả cà chua đỏ mọng tròn trịa thì không nhịn được mà vươn tay ra, cậu bé cầm lấy một quả cà chua vẫn còn dính nước và cho vào trong miệng.

Ngay sau đó, đôi mắt nai tơ của cậu bé mở to: “Nương! Ngon quá!” Ăn xong, cậu bé nói.

Giang Oản Oản nói nhỏ: “Đây là cà chua bi có thể coi là hoa quả, Đoàn Đoàn thích thì ăn nhiều lên.”

Mà ở đối diện, Mộ Quy Hoằng ăn từng món ăn mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, những món ăn này ngon không kém gì ngự trù trong cung làm.

Và bởi vì ngài ấy đã quen ăn những món do ngự trù làm, vì vậy cho tới bây giờ, khi được ăn những món chưa từng ăn thử này, ngài ấy cảm thấy còn ngon hơn.

Trên bàn có các món sườn xào chua ngọt, móng giò hầm, thịt lợn thái lát sốt tỏi, lạp xưởng hấp, còn có cả món dưa chuột trộn, nộm tàu hủ ky, trứng xào cà chua, súp lơ xào và súp cá viên cà chua, Mộ Quy Hoằng chưa từng ăn thử tất cả những món này, vì vậy ăn vô cùng ngon miệng, hiếm khi hôm nay, ngài ấy ăn hết hai bát cơm.

Nếu được ngự trù mà hoàng thượng ban cho ngài ấy biết được, có lẽ sẽ vui vẻ cả ngày.

Trong lúc ăn cơm, Tần Tĩnh Trì lấy một bình rượu nho ra cho ngài ấy nếm thử, khi Mộ Quy Hoằng nhìn thấy màu sắc của rượu nho thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, sau khi uống, hương rượu thơm nồng, ban đầu hơi chua nhưng lại có hậu vị ngọt ngào, ngài ấy uống xong một cốc thì liên tục gật đầu: “Không tệ!”

Lý Viễn thấy ngài ấy thích thì vội vàng nói: “Nếu đại nhân thích, Tĩnh Trì vẫn còn một ít, ngài có thể mang về để uống.”

Tần Tĩnh Trì vội vàng nói: “Đúng vậy, đại nhân cứ mang về đi, rượu nho này có vị rất đặc biệt, chưa kể màu sắc cũng rất đẹp, hương vị ngọt ngào, ở nơi khác sẽ không có đâu, rượu này được thê tử của ta tự nghiên cứu rồi ủ.”

Phong thái của người trước mặt vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường, Tần Tĩnh Trì biết Lý Viễn đang nghĩ cho nhà bọn họ, nếu nhà họ có thể dựa vào nhân vật lớn này, vậy việc làm ăn sau này sẽ càng dễ dàng hơn.

Mặc dù bây giờ chỉ mới mở một vài tiệm ở trong huyện Khúc Phong, nhưng Giang Oản Oản và hắn đều hiểu được nếu muốn được ổn định thì không thể trì tệ mãi được, có thể được mở rộng ra bên ngoài và mở được bao lâu, tất cả điều này phải được suy nghĩ thật kỹ.

Huống chi với cách làm người của Lý Viễn thì người ông ấy trung thành chắc chắn sẽ không kém,

Mộ Quy Hoằng nhìn rượu vang đỏ được đựng trong cái chén sứ trắng, mặc dù hương vị không ngon bằng rượu ngon tốt nhất ở trong cung, nhưng lại thắng ở điểm màu sắc đặc biệt, nếu dâng tặng cho phụ hoàng thì cũng được coi là một món mới mẻ.

Mộ Quy Hoằng nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản rồi nói: “Vậy thì... Bổn quan cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cả nhà trước mắt này cũng được coi là người thật thà, mặc dù trong lòng đôi phu thê này thông minh nhưng cũng không phải là hạng người thâm hiểm xảo trá, sau này thỉnh thoảng ban thưởng một chút tiền là được. Hơn nữa nhìn dáng vẻ trắng nõn mềm mại của tiểu oa nhi ở đối diện chẳng khác gì tiểu oa nhi ở nhà mình, ngài ấy không khỏi mềm lòng.

Nhìn Đoàn Đoàn rồi lại nghĩ tới hài tử ở nhà, đã rời đi nhiều ngày rồi, ngài ấy có hơi nhớ thằng bé.

Đặt bát đũa xuống, Mộ Quy Hoằng nhìn Đoàn Đoàn ở đối diện liên tục ăn thứ quả đỏ mọng ở trong đĩa, đột nhiên ngài ấy cảm thấy có lẽ thứ quả đo đỏ kia còn ngọt hơn cả dưa hấu ở trong tay mình.

 

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận