Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 256: Chương 256
Giang Tư Nguyệt cũng liên tục gật đầu: "Còn không phải sao, trời đã tối, nên bọn con chạy chậm trở về.”
Đoàn Đoàn giữ c.h.ặ.t t.a.y Giang Tư Nguyệt, nói: "May mà có tiểu cữu ở đây, Đoàn Đoàn đi không nổi đều là tiểu cữu cõng Đoàn Đoàn!"
Giang Hiền Vũ đang muốn nói gì đó, đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng khóc nỉ non của tiểu oa nhi.
Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt liếc nhau, lập tức trợn tròn hai mắt, hét lên: "Sao... Sao lại có tiểu oa nhi!"
Giang Tư Nguyệt cũng vội nói: "Cha! Có phải tỷ... Tỷ hạ sinh tiểu ngoại sanh rồi không?”
Lúc này Giang Hiền Vũ mới có cơ hội mở miệng: "Đúng đúng đúng, vừa mới sinh xong chưa được bao lâu, hôm nay mọi người luống cuống tay chân, nên mới quên đón các con!"
Nghe đến đó, dường như Đoàn Đoàn vui vẻ, nhanh như chớp chạy vào phòng, chỉ để lại một câu tàn âm trong sân: "Con đi gặp đệ đệ!"
Đoàn Đoàn bước qua ngưỡng cửa, thay dép lê, hai mắt sáng lấp lánh b.ắ.n phá khắp nơi rồi nhanh chóng khóa chặt tiểu bảo bảo đang được Tần Tĩnh Trì bế dỗ.
“Cha cha! Mau bế cho con bế tiểu để đệ đi! Con muốn bế!”
Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đeo cặp sách nhỏ đang lo lắng vươn hai tay ra, lúc này mới nhớ tới hắn quên đi đón người: "Đoàn Đoàn, con... Con và tiểu cữu đi theo xe ngựa của Đại Ngưu thúc về sao? Hôm nay nương hạ sinh đệ đệ, cha quên phải đi đón các con.”
Đoàn Đoàn bất lực lắc đầu: "Không có, chúng con tự về! Đoàn Đoàn và tiểu cữu mệt lã luôn!”
Đoàn Đoàn nói xong vội vàng duỗi tay ra: "Cha, cha mau cho Đoàn Đoàn bế tiểu đệ đi!”
Tần Tĩnh Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong lòng, bất đắc dĩ nói: "Đệ đệ khóc rất nhiều, cha phải dỗ nó, huống chi con lại không biết bế đệ đệ như thế nào.”
Đoàn Đoàn nhíu mày: "Vậy cha mau ngồi xuống sô pha, Đoàn Đoàn muốn gặp đệ đệ, cũng muốn cùng dỗ đệ đệ!"
“Oa…”
Thấy tiểu tử trong lòng lại khóc thành tiếng, Tần Tĩnh Trì vội bế tiểu tử lắc lư: "A a a, bảo bối ngoan, không khóc nữa.”
Đoàn Đoàn thấy đệ đệ khóc đến thương tâm, lo lắng ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì: "Cha, cha mau ngồi xuống sô pha, để con dỗ đệ ấy đi!”
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu bé, đành phải bế tiểu bảo bảo trong lòng ngồi xuống sô pha, Đoàn Đoàn đi qua theo hắn rồi vội quỳ xuống sô pha nhẹ nhàng vỗ tã lót bọc tiểu bảo bảo, mềm mại dỗ dành: "Bảo bảo à, đệ đừng khóc, ca ca đã trở lại, đệ không khóc, ca ca chơi với đệ nha!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn lẩm bẩm không ngừng, dần dần, tiểu tử trong lòng thật sự không khóc nữa.
“Ôi! Đừng khóc đừng khóc! Đoàn Đoàn dỗ được đệ đệ rồi!”
“Bảo bảo, đệ thật ngoan! Ca ca rất thích đệ!”
Thấy mắt tiểu bảo bảo mở to, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhúc nhích vài cái, Đoàn Đoàn thấy được liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, cậu bé nhịn không được ghé đầu sang muốn hôn nó.
Tần Tĩnh Trì vội ngăn cản: "Đoàn Đoàn, đừng hôn, đệ đệ mới sinh, rất yếu, chờ hai ngày nữa mới có thể hôn.”
Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ cùng với Giang Tư Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn hai phụ tử họ bế tiểu bảo bảo không buông tay, hoàn toàn không xen vào được.
Nhưng do trước kia Tần Tĩnh Trì từng bế Đoàn Đoàn, cho nên tư thế bế tiểu hài của hắn rất chuẩn xác, ngay cả Đoàn Đoàn cũng không thể tùy ý chạm vào tiểu tử.
Đoàn Đoàn nhìn đệ đệ không chớp mắt, một lát sau, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mắt cậu bé trợn tròn: "Cha!"
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu bé: "Sao con giật mình vậy? Bảo bảo đã ngủ rồi, cẩn thận lại đánh thức nó.”
Đoàn Đoàn ngây ngẩn nhìn hắn: "Nương đâu? Con... Con quên mất nương rồi!”
Đoàn Đoàn nói xong thì uể oải: "Chắc là nương đau lắm! Đoàn Đoàn chỉ nhìn thấy đệ đệ, quên mất nương! Nương... Chắc nương sẽ rất buồn…”
Lý Tam Nương bất đắc dĩ xoa đầu cậu bé, cười nói: "Nương con ngủ rồi, huống chi, vốn dĩ chuyện Đoàn Đoàn thích đệ đệ là bình thường, sao nương con có thể sẽ thương tâm chứ, chút nữa, chờ nương con thức dậy, Đoàn Đoàn lại đi gặp nương, bằng không đánh thức nương sẽ không tốt."
Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi.”
“Tĩnh Trì, đến đây. Cho tiểu bảo bảo uống chút sữa đi, đây là nương nấu dựa theo cách mà Oản Oản dạy mấy ngày trước, Oản Oản vẫn chưa dậy, với lại vừa mới sinh xong vài ngày cũng chưa có sữa, tạm thời dùng cái này trước đi.”
Bình đựng sữa là một bình nhỏ, miệng bình làm vô cùng mượt mà, tiểu oa nhi ngậm miệng bình cũng sẽ không làm bị thương miệng, vừa vặn có thể dùng làm núm vú.
Tần Tĩnh Trì vội vàng nhận lấy rồi đưa cái miệng bình nho nhỏ vào trong miệng tiểu bảo bảo, chậm rãi nghiêng bình sữa nhỏ, đợi đến khi tiểu tử trong lòng nuốt xuống thì khuôn mặt căng thẳng của Tần Tĩnh Trì mới hơi thả lỏng một chút.
Thấy tiểu tử uống sữa xong, cũng không khóc, Giang Tư Nguyệt nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, trong lòng ngứa ngáy xoa xoa tay: "Tỷ... Tỷ phu, để... Để cho đệ bế bảo bảo đi.”
Tần Tĩnh Trì hỏi: "Trước đây đệ từng bế tiểu tử nào chưa?”
Giang Tư Nguyệt nhụt chí lắc đầu: "Chưa từng.”
Tần Tĩnh Trì nhìn cậu ta, cẩn thận đưa tiểu tử sang: "Vậy đệ cẩn thận nâng cái đầu nhỏ của nó lên.”
Trên mặt Giang Tư Nguyệt lập tức tràn đầy nụ cười: "Được được được, đệ sẽ cẩn thận.”
Cậu ta cẩn thận bế tiểu tử vào lòng, Đoàn Đoàn vội vàng chỉ vào vị trí bên cạnh mình: "Tiểu cữu! Mau ngồi ở đây đi!"
Giang Tư Nguyệt được bế tiểu tử tới tay, Đoàn Đoàn như thể chính mình được bế mà vui vẻ, chỉ thấy cậu bé trực tiếp cởi dép nhỏ ra rồi đứng trên sô pha, ôm cổ Giang Tư Nguyệt cúi đầu theo cậu ta cùng trêu chọc tiểu tử rất vui vẻ.
Hai sanh cữu chỉ vào tiểu tử trong tã lót xì xào bàn tán.
“Cữu, cữu nhìn xem, cái mũi nhỏ của bảo bảo có giống Đoàn Đoàn không?”
Giang Tư Nguyệt nhìn kỹ Đoàn Đoàn, nghiêm túc gật đầu: "Giống!”
Đoàn Đoàn cố nén cười, lại vội vàng kéo kéo lỗ tai nhỏ của mình, hỏi: "Lỗ tai kia có phải cũng giống không?"
Giang Tư Nguyệt tiếp tục gật đầu: "Ừ! Giống! Đều giống!”
“Haha… Bảo bảo, đệ có nghe thấy không, tiểu cữu nói đệ rất giống ca ca! Đệ thật sự lớn rồi!”
Mà, mấy người Tần phụ Tần mẫu đứng ở bên cạnh bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, sao họ nhìn không ra được chỗ nào giống vậy?
“Đệ đệ siêu cấp đáng yêu của ta! Đệ ấy và ta lớn lên đặc biệt giống nhau!”
Đoàn Đoàn ngồi ở trong lòng Giang Tư Nguyệt khoa chân múa tay vui sướng miêu tả tiểu bảo bảo trong nhà với đám tiểu tử, vô cùng vui vẻ!
Lâm Tử Hành vội vàng hỏi: "Tần Kỳ An, vậy… Vậy có phải đệ đệ của ngươi rất xinh đẹp không? Có phải đặc biệt trắng không?”
Lâm Tử Hành ngẫm nghĩ Tần Kỳ An vừa trắng vừa đẹp, nếu đệ đệ cậu bé rất giống cậu bé thì chắc chắn cũng giống như vậy.
Đương nhiên Đoàn Đoàn gật đầu: "Tất nhiên rồi! Đệ đệ ta là tiểu bảo bảo xinh đẹp nhất trên thế giới!”
Tiểu Bảo Tử ngồi ở ghế bên cạnh, ôm một cánh tay của Giang Tư Nguyệt, cũng chớp mắt to hỏi: "Vậy... Tiểu bảo bảo nhà Đoàn Đoàn ca ca tên là gì?
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tiểu Bao Tử, đệ đệ của huynh mới hạ sinh, cho nên vẫn chưa đặt tên, nhũ danh cũng chưa có, nhưng ta cảm thấy gọi là Bảo Bảo thì rất tốt, là Tiểu Bảo Bảo nhà chúng ta!"
Tiểu Bao Tử nghiêng đầu, mở miệng nói: "Đệ rất muốn nhìn Tiểu Bảo Bảo nha, không biết có đẹp như Tư Nguyệt ca ca không?"
Nói xong thì ngửa đầu cười híp mắt nhìn Giang Tư Nguyệt, không quên khen: "A Nguyệt ca thật sự là quá đẹp!”
Tiểu Bao Tử vốn thích người đẹp, từ sau khi Giang Tư Nguyệt đi theo Đoàn Đoàn đến học đường, Tiểu Bao Tử thường đi theo phía sau cậu ta, hoàn toàn giống như một mê đệ vậy.
Trước đây cậu bé vốn thích đi theo Đoàn Đoàn nhất nhưng bây giờ có người càng thích hơn, thế là mỗi ngày chạy theo người ta khiến Đoàn Đoàn đều có chút bất lực.
Đoàn Đoàn nói chuyện này với Giang Oản Oản, Giang Oản Oản nói hành động này của Tiểu Bao Tử gọi là trèo tường, chính là vốn dĩ đã có người rất sùng bái, kết quả sau khi nhìn thấy người đẹp hơn thì lại thích người ta, sau đó vứt người sùng bái trước kia ra sau đầu.