Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 253: Chương 253

Gian Oản Oản cười nói: “Bây giờ nương đã không sao, có thể tự đi được.”

Đoàn Đoàn nhìn vào bụng nàng, rồi ra hiệu bằng bàn tay nhỏ bé trước bụng: “Nương, nương nói dối. Nếu bụng của Đoàn Đoàn to như vậy thì bé sẽ không nhìn rõ được cầu thang dưới chân đâu.”

Tần Tĩnh Trì cười xoa đầu cậu bé: “Ta sẽ đỡ nương của con, con tự đi đi.”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Không không không, cha giúp nương rồi. Đoàn Đoàn cũng muốn giúp nương! Như vậy mới là hiếu thảo!”

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, nói: “Được được được, để Đoàn Đoàn làm chiếc gậy nhỏ cho nương nhé.”

Cậu bé đỡ Giang Oản Oản ngồi xuống ghế sô pha, Đoàn Đoàn nhìn nàng một cái. Sau khi nhìn thấy cái vẫy tay của Giang Tư Nguyệt, cậu bé đứng dậy nhảy nhót theo cậu ta ra ngoài.

Giang Oản Oản ngồi trên sô pha, nàng luôn cảm thấy hôm nay mọi người có chút kỳ quái, giống như đang giấu nàng điều gì. Hơn nữa hôm nay cũng không có người nào lên huyện. Đều ở trong nhà nghỉ ngợi, đến chập tối, Giang Hiền Vũ và Tần phụ còn cùng bắt và g.i.ế.c thịt một con gà.

Tần mẫu và Lý Tam Nương nấu nhiều món hơn bình thường, đều là những món chính.

 

Giang Oản Oản nhìn những món ăn mà Lý Tam Nương lần lượt mang ra, cuối cùng không nhịn được: “Nương ơi, sao hôm nay nương lại nấu nhiều món thế? Hôm nay nhà chúng ta có khách à?”

Lý Tam Nương liếc nàng một cái, nói: “Không có khách nhưng hôm nay là một ngày quan trọng.”

Cuối cùng, đến lúc dùng bữa, mọi nghi ngờ cũng được vạch trần.

“Nương sinh nhật vui vẻ!”

“Oản Oản sinh nhật vui vẻ!”

 

Giang Oản Oản ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người, đột nhiên không biết nên nói gì.

“Ta… Ta thậm chí còn không nhớ rõ.”

Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Cha nói muốn tạo bất ngờ cho nương. Hì hì… Giống như năm ngoái mọi người tạo bất ngờ cho Đoàn Đoàn, bảo mọi người đừng nói cho nương.”

Giang Oản Oản cúi đầu hôn đứa con của mình: “Nương thật sự rất bất ngờ!”

Lý Tam Nương ở bên cạnh cười nói: “Được được được rồi, Oản Oản à, nhanh ăn lúc còn nóng đi!”

“Ôi! Vâng ạ!”

Ăn tối xong, Tần Tĩnh Trì vào bếp bưng bánh ngọt ra.

Giang Oản Oản nhìn chiếc bánh, càng ngạc nhiên hơn: “Mọi người… Mọi người cũng làm bánh à? Làm lúc nào vậy? Tại sao lúc ở nhà ta lại không biết chuyện này thế?”

Tần mẫu và những người khác bật cười, Đoàn Đoàn cũng cười đến nỗi mắt híp lại: “Nương à, Đoàn Đoàn nói với nương rồi. Bánh được làm lúc sáng nay, hôm nay mọi người đều dậy sớm! Lúc nương rời giường, đã làm xong bánh ngọt rồi!”

Giang Oản Oản xoa mặt cậu bé, cười nói: “Ôi chao, hôm nay tiểu lười biếng nhà chúng ta còn dậy sớm à! Thật hiếm có đó nha!”

Đôi chân nhỏ của Đoàn Đoàn đung đưa trên ghế, híp mắt nhếch khóe miệng: “Đương nhiên rồi! Hôm nay là sinh nhật của nương nên rất quan trọng! Đoàn Đoàn chắc chắn phải dậy sớm để giúp mọi người nha!”

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh cười, không chút lưu tình vạch trần: “Con dậy sớm à? Lúc cha bế con ra khỏi giường, mắt con còn chưa mở.”

Đoàn Đoàn tức giận nghiêng người, cố bịt miệng của hắn: “Cha nói bậy! Đoàn Đoàn… Đoàn Đoàn dậy rất sớm! Đó là vì hôm qua con bảo cha đánh thức con, cho nên con mới không dậy sớm. Con cố ý chờ cha đến đấy, Đoàn Đoàn chỉ muốn xem cha nói có giữ lời hứakhông thôi!”

Tần Tĩnh Trì: “...”

Phải làm gì nếu nhà có nhi tử nói quá nhiều? Rõ ràng buổi sáng khi hắn đi vào phòng Đoàn Đoàn, tiểu tử kia ngủ quên đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cũng không biết mơ thấy gì, trên môi còn nở nụ cười. Hắn gọi vài tiếng, tiểu tử kia cũng không hề có ý định thức dậy, cho nên hắn mới bắt đầu bế cậu bé lên.

Giang Tư Nguyệt nghe những lời của Đoàn Đoàn, cũng không nhịn được cười vui vẻ. Đoàn Đoàn thường xuyên ngủ cùng cậu ta, dĩ nhiên cậu ta biết dáng vẻ của tiểu tử kia vào mỗi buổi sáng là gì. Vì mỗi ngày hai người bọn họ đều chạy đến học viện khi vừa xuống xe ngựa.

Giang Oản Oản cười nói: “Được được được, hôm nay là sinh nhật của ta, ta nhất định phải ước một điều!”

Sự chú ý của Đoàn Đoàn lập tức chuyển hướng, cậu bé bước tới: “Nương nhanh ước một điều đi! Trong điều ước chắc chắn có Đoàn Đoàn đấy!”

“Được!”

Sau khi ước nguyện và ăn bánh xong, Đoàn Đoàn mặc kệ đôi môi còn dính kem mơ, mà vội vàng kéo Giang Tư Nguyệt đến cạnh sân nhà Lý Tam Nương.

Một lúc sau, hai người cữu cữu và cháu trai ôm một cuộn tranh và một cái hộp gỗ trở lại.

Đoàn Đoàn chạy đến trước mặt Giang Oản Oản, nháy mắt với Giang Tư Nguyệt. Ngay lập tức một bức tranh xuất hiện trước mắt nàng.

Đoàn Đoàn chỉ vào bức tranh: “Nương ơi nương mau nhìn này! Đây là bức tranh Đoàn Đoàn vẽ nương! Là quà tặng nương!”

Đừng nói người trong tranh giống Giang Oản Oản đến mức nào, thật ra có thể nói... Không hề liên quan tí nào.

Nhưng bức tranh này rất lớn, cao gần một mét. Giang Oản Oản nghĩ Tiểu Đoàn Đoàn nhà mình còn nhỏ như vậy, bức tranh này chắc phải vẽ rất lâu.

Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Đoàn Đoàn, nghiêm túc gật đầu: “Cám ơn bảo bối, nương rất thích! Con vẽ lâu lắm rồi à? Tay con có đau không?”

Đoàn Đoàn thấy nàng biết mình vẽ tranh đã lâu, cậu bé càng vui hơn: “Đoàn Đoàn vẽ được mấy ngày rồi, nhưng chỉ cần nương thích thì Đoàn Đoàn cũng rất vui!”

Ngoại trừ Đoàn Đoàn, những người khác cũng lần lượt lấy ra những món quà do họ chuẩn bị. Có trâm cài bằng ngọc trai, có vòng ngọc, cũng có ngọc bội.

Tuy rằng đều là món quà bình thường nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều người đặc biệt tặng quà sinh nhật của nàng như vậy. Cho nên trong lòng Giang Oản Oản cảm thấy ấm áp, mỗi một món quà của bọn họ nàng đều trân trọng.

“Cảm ơn món quà của mọi người, ta đều rất thích! Mọi người làm bánh ngọt cho ta vất vả rồi.”

Lý Tam Nương tức giận nói: “Đứa trẻ này, chẳng phải cũng giống như lúc con còn nhỏ thôi. Lúc nhỏ cha và nương chưa từng tặng quà cho con. Khi đó, con cũng không nhớ rõ sinh nhật của mình!”

“Đúng vậy, sau này hàng năm ta sẽ tổ chức sinh nhật!”

Lý Tam Nương và những người khác cũng không nhận ra sự bất lực và cảm giác mất rồi tìm lại được trong lời nói của nàng.

Lý Tam Nương tủm tỉm cười đáp lại: “Tất nhiên là hàng năm rồi!”

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản, cúi đầu nhìn nàng. Hắn có thể nghe hiểu được giọng điệu của nàng tuy bất lực nhưng cũng tràn đầy mong đợi về tương lai.

Buổi tối, Đoàn Đoàn có chút vui vẻ, cậu bé biết Tần Tĩnh Trì làm một món quà sinh nhật đặc biệt cho Giang Oản Oản. Bởi vì sau khi đi học về tiểu tử kia đột nhiên đi đến phòng mộc theo Tần Tĩnh Trì chơi, cho nên hắn món quà gì thì Đoàn Đoàn đã sớm được nhìn qua.

Nhưng Đoàn Đoàn biết đây là một điều bất ngờ đối với Giang Oản Oản nên cậu bé ngậm chặt miệng, không nói cho ai biết, kể cả Giang Tư Nguyệt.

Lúc xuống lầu, Tần Tĩnh Trì còn chưa lấy món quà ra, cho nên Đoàn Đoàn biết chắc chắn cha sẽ lên phòng đưa cho nương.

Giang Oản Oản đã hứa với cậu bé, hôm nay cậu bé có thể ngủ với bọn họ. Cho nên Đoàn Đoàn lên lầu và leo lên giường trước.

Tần Tĩnh Trì vẫn ôm Giang Oản Oản đi ở phía sau.

Sau khi vào phòng ngủ, Tần Tĩnh Trì cũng không thèm để ý Đoàn Đoàn đang chống đầu lên giường nhìn bọn họ. Hắn đỡ Giang Oản Oản ngồi trước bàn trang điểm, sau đó lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp mà lúc trưa hắn để, đưa cho nàng: “Nàng mở quà ra nhìn xem.”

Giang Oản Oản liếc nhìn hắn một cái, rồi cầm lấy chiếc hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo. Nàng nghĩ mình cũng thích chiếc hộp này.

Sau khi mở hộp ra, bên trong có một bộ trang sức, chiếc trâm cài đầu ở bên trong được làm rất tinh xảo, đồ bạc được khảm bằng ngọc xanh nhạt rất đẹp!

Giang Oản Oản cầm chiếc trâm cài lên đầu, cẩn thận đáng giá, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Tĩnh Trì: “Chàng mua cái này ở đâu vậy? Đẹp quá!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận