Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 251: Chương 251

Lý Viễn cau mày nói: “Không tìm thấy sao? Làm sao có thể không tìm thấy chứ?”

Tần Tĩnh Trì nói: “Lúc đó cháu được một người ngoại quốc đưa đến đó. Bởi vì quãng đường xa cho nên cháu cũng không nhớ chính xác lắm. Khi cháu tự đi tìm, chính là dựa theo hướng chung nhưng rốt cuộc thì trên biển không giống đất liền, con thuyền đi qua đi lại rất dễ đi lệch hướng. Chuyện này cháu cũng không có cách nào giải quyết.”

Lý Viễn khẽ thở dài một tiếng: “Không sao, không sao, dân làng trong thôn của cháu cũng đã gieo hạt giống mới cháu mang về. Cháu hãy giữ lại toàn bộ hạt cháu lấy được, đến lúc đó ta sẽ sai người đi thu hoạch cùng cháu. Hãy cố gắng dần dần để tạo cơ hội cho thôn dân trong huyện chúng ta đều trồng được loại lúa nước mới này!”

Ý Lý Viễn nói chính là ý của Tần Tĩnh Trì, sau đó Tần Tĩnh Trì lại nói: “Cháu còn mang về những hạt giống khác. Người trên đảo gọi là ngô, nghe nói sản lượng còn cao hơn lúa. Nếu đúng như vậy thì chúng ta cũng giữ thêm một số hạt giống nữa nhé.”

Lý Viễn vỗ vai hắn cười nói: “Được được được!”

Nhắc đến ngô, hôm qua Giang Oản Oản nói rằng có thể bẻ mang về ăn. Cho nên sau khi Tần Tĩnh Trì về nhà thì vội vàng chạy ra đồng bẻ hai mươi mấy cái bắp ngô mang về.

Giang Oản Oản ở bên cạnh hướng dẫn hắn bóc vỏ ngô. Sau đó tìm mấy cái xiên sắt trước kia dùng để nướng thịt, xiên ngô qua rồi từ từ nướng trên than lửa.

 

Tần Tĩnh Trì lấy ghế đặt vào phòng bếp, Giang Oản Oản ngồi trên ghế nướng ngô cùng hắn.

Thực ra ăn ngô luộc sẽ tiện hơn mà nướng thì tốn công một tí nhưng sẽ thơm hơn.

Không bao lâu sau, ngô nướng đã có màu vàng óng. Mùi thơm ngọt tỏa ra khắp trong bếp. Tần Tĩnh Trì lấy bắp ngô nướng ngon nhất thổi nguội qua, rồi mới đưa cho Giang Oản Oản: “Cẩn thận một chút, nhanh nếm thử đi, xem ta nướng thế nào?”

Hai mắt Giang Oản Oản sáng ngời cầm lấy bắp ngô vàng óng, nóng lòng muốn cắn một miếng. Ngay lập tức vị ngọt của ngô bùng nổ trong miệng: “Thơm quá! Ngô nướng ăn ngon quá! Tĩnh Trì à, chàng mau nếm thử đi, đã chín rồi này! Hạt ngô chắc mẩy nhưng vẫn rất mềm và ngọt!”

Tần Tĩnh Trì vội vàng rút ngô ra khỏi xiên sắt, tuỳ tiện thổi qua rồi bắt đầu ăn. Chẳng qua một lúc sau, hắn gặm hết ngô, chỉ để lại một lõi ngô trơ trụi.

 

Hắn ăn xong một cái thì lại lập tức xiên ngô lên bắt đầu nướng.

Vừa nướng vừa nhìn Giang Oản Oản: “Nương tử, nàng có muốn ăn thêm một cái nữa không?”

Giang Oản Oản lắc đầu, đưa cho hắn nửa số bắp còn lại: “Chàng mau ăn giúp thiếp, thiếp ăn không hết.”

Tần Tĩnh Trì khẽ cười, thuần thục cầm lấy bắp ngô trong tay nàng bắt đầu ăn. Hắn ném lõi ngô đã ăn xong vào thùng rác: “Vẫn là đồ ăn nương tử của ta nếm qua rồi ngon hơn!”

Giang Oản Oản đỏ mặt: “Chàng nói bậy bạ gì vậy!”

Tần Tĩnh Trì nhéo mặt nàng: “Thật mà!”

Giang Oản Oản vỗ vỗ tay hắn: “Chàng… Chàng... Ngô nướng của chàng sắp cháy rồi kia!"

Sau đó Tần Tĩnh Trì nhanh chóng tập trung vào ngô nướng, thỉnh thoảng lật qua lật lại.

Món ngô nướng nhanh chóng được thôn Tần gia, nhóm thôn dân và cả Tần gia săn đón. Cho dù là ngô luộc, rang, xào với thịt lợn hay đơn giản là ngô xào với ớt xanh đều cực kỳ ngon!

Tần mẫu và Lý Tam Nương đặc biệt thích dùng ngô nấu canh sườn heo. Món canh nấu lên rất thơm và ngọt.

Một giỏ ngô non tươi đã được gửi từ lâu cho nhà Lý Viễn. Vốn Lý Tuyết Trân không ăn được nhiều nên mỗi ngày Tô Hà đều nấu canh gà cho nàng ấy. Nàng ấy uống nhiều đến mức nhìn thấy canh là phản xạ tự nhiên buồn nôn.

Nhưng sau khi ngô được gửi qua, Tô Hà và bọn Tiểu Ngọc học phương pháp mà Tần mẫu đã chỉ. Sau khi bỏ thêm vài miếng ngô vào canh xương, thế mà Lý Tuyết Trân lại uống hết hai bát canh, ngô trong canh được gặm sạch sẽ.

Vốn dĩ Tô Hà cũng thích ăn loại ngô này nhưng bây giờ bà ấy nhìn nửa số bắp còn lại trong giỏ như đang nhìn báu vật nào đó, đôi mắt sáng ngời.

Những ngày tiếp theo, trên bàn ăn của nhà họ ngày nào cũng có ngô. Như ngô xào thịt, ngô xào ớt xanh, sườn heo hầm ngô, còn bỏ ngô vào thịt kho tàu. Dù sao, mỗi ngày đều không thể tách rời ngô.

Dạo này Tần mẫu cũng nấu rất nhiều món ngon, mỗi buổi sáng bà đều đến cửa tiệm quần áo. Đến buổi trưa để đám người Lý Tam Nương trông chừng. Bà thu dọn đồ đạc đến Lý phủ, mỗi ngày đều làm đồ ăn cho Lý Tuyết Trân. Nhưng chủ yếu là bà dạy trù tử làm chút món ăn đặc biệt, chẳng hạn như sườn heo kho tàu.

Buổi trưa bà nấu nướng xong, bà sẽ gói đồ ăn mang về cho bọn Lý Tam Nương. Cứ như vậy, cơm trưa của bọn họ cũng được giải quyết xong.

Bây giờ, mỗi ngày sau giờ học Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt đều đến cửa tiệm quần áo, bây giờ họ đều ăn cơm ở đây.

Vừa đến buổi trưa, Tần mẫu trở về với một giỏ thức ăn lớn. Trong đó có ngô xào thịt ướp muối, khoai tây sợi chua cay và dưa chuột trộn. Tuy chỉ có ba món nhưng mỗi món đều rất nhiều, đủ cho bọn họ ăn.

Giang Tư Nguyệt vừa bước vào cửa đã múc cơm giúp mọi người, nhưng đôi mắt cậu ta lại dán chặt vào từng món ăn.

Tần mẫu cười nói: “Con ăn đi. A Nguyệt và Đoàn Đoàn phải ăn nhiều một chút!”

Giang Tư Nguyệt gật đầu: “Vâng ạ. Con biết rồi nương. Con và Đoàn Đoàn ăn rất giỏi!”

Mặc dù Giang Tư Nguyệt đã mười lăm tuổi, vóc dáng và khuôn mặt lại giống như một người trưởng thành. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày A Nguyệt đều làm những việc vô cùng nặng nhọc và mệt mỏi, bên cạnh cũng không có bạn chơi cùng cậu ta. Vì vậy cậu ta và Đoàn Đoàn chơi cùng nhau rất vui, thậm chí còn có thể chơi xếp hình với Đoàn Đoàn rất hăng say.

Mà mọi người trong nhà đều thương cậu ta nên nuôi cậu ta như nuôi một đứa trẻ.

Chẳng qua đừng thấy cậu ta ở nhà nhìn ngây thơ, ở học viện ngoài nhiệt tình với Đoàn Đoàn thì cậu ta lại rất lạnh lùng với mọi người, không ai dám nói chuyện với cậu ta.

Đoàn Đoàn đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, cầm chiếc bát nhỏ Tần mẫu đưa cho, nóng lòng gắp mấy sợi khoai tây và hạt ngô, ăn từng miếng lớn, tiểu tử kia hét lên: “Cuối cùng thì Đoàn Đoàn cũng sống lại!”

Giang Tư Nguyệt bất lực nói, rồi véo đôi má mềm mại của cậu bé: “Hôm nay ta đã gọi cho con rất nhiều lần, nhưng con vẫn nhất quyết nằm trên giường. Khiến cả hai chúng ta đến học viện mà không kịp ăn sáng.”

Khi bọn cậu ấy tan lớp, bữa sáng đã nguội gắt cho nên cả hai người đã đói bụng cả buổi sáng.

Đoàn Đoàn nắm lấy tay cậu ấy lắc lư: “Hì hì… Tiểu cữu cữu, mau… Mau ăn đi! Để Đoàn Đoàn múc ngô cho cữu!”

Giang Tư Nguyệt nhìn mánh khoé nhỏ của tiểu tử kia để chuyển hướng sự chú ý của cậu ta, cũng không vạch trần: “Ta muốn ăn dưa chuột trộn.”

Đoàn Đoàn nghe vậy thì vội vàng cười tủm tỉm gắp dưa chuột cho cậu ta: “Tiểu cữu cữu ăn đi!”

Giang Tư Nguyệt hài lòng gắp dưa chuột vào miệng rồi lấy thìa xúc cho Tần mẫu, Tần phụ và Lý Tam Nương mỗi người một thìa ngô xào thịt ướp muối. Cậu ta thỉnh thoảng còn gắp cho bọn họ một ít đồ ăn khác, thậm chí Đoàn Đoàn cũng được cậu ta chăm sóc rất kỹ.

Lý Tam Nương nhìn nhi tử vừa đẹp trai vừa chu đáo của mình, gắp cho cậu ta món khoai tây sợi yêu thích, cười nói: “A Nguyệt, con mau ăn đi. Đừng lúc nào cũng gắp cho chúng ta, đồ ăn sắp nguội rồi.”

“Vâng, con đang ăn mà nương.”

Sau bữa ăn Tần phụ vội vã đến cửa tiệm gỗ. Mấy ngày này, Tần Tĩnh Trì phải ở nhà chăm sóc Giang Oản Oản và xử lý việc mà hắn đã thỏa thuận với Mộ Quy Hoằng. Hắn không có thời gian đến cửa tiệm.

“Chàng mau đi đi!”

Nói xong, Tần mẫu lại đưa cho ông mấy quả đào nữa: “Chán thì chàng có thể lấy ra ăn.”

Tần phụ cầm quả đào thì mỉm cười đi ra ngoài.

Mà ở trong nhà bên kia, Tần Tĩnh Trì đang đứng trong phòng mộc, vừa điêu khắc hình con hổ trên bàn, vừa lo lắng phát sầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận