Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 231: Chương 231

Giang Oản Oản biết Đoàn Đoàn sẽ làm như vậy bởi lúc trước khi bọn họ mới trồng dưa hấu, khi vừa rảnh rỗi, thằng bé này sẽ lập tức hỏi về dưa hấu, cái miệng nhỏ nói liên tục không ngừng.

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì chu miệng với Giang Oản Oản: “Nương! Đoàn Đoàn chỉ muốn biết thôi mà!”

Cẩu Đả và Nhị Oa đứng bên cạnh Đoàn Đoàn cũng liên tục gật đầu.

Giang Oản Oản đỡ bụng đứng dậy, nàng đi đến chỗ ba cậu bé, xoa đầu mấy đứa nó rồi mới nói: “Các con tới đây đi, ăn rồi sẽ biết.”

Sau đó, ba đứa trẻ cũng không nói gì nữa mà ngoan ngoãn đi theo Giang Oản Oản về phía cái bàn ăn được đặt trong phòng bếp.

Càng gần phòng bếp, hơi lạnh càng rõ hơn.

Giang Oản oản cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn vịn vào bàn ăn và cố gắng kiếng mũi chân để nhìn, nàng cười khẽ.

 

Sau đó, nàng liên tục đưa ba bát đá cho mấy cậu bé: “Đây là kem dưa hấu, các con mau nếm thử đi, có lẽ hôm nay nóng lắm rồi đúng không? Mau ăn cho mát.”

Ba cậu bé cầm cái chén nhỏ lạnh băng ở trong tay, khi nhìn thấy món kem dưa hấu đỏ mọng vẫn còn đang bối hơi lạnh, cả ba lập tức mở to mắt hoặc há hốc miệng, dáng vẻ đều trông rất ngạc nhiên.

“Đá, đá, đá! Là đá này!” Đoàn Đoàn hét lớn.

Cẩu Đản bị giọng nói của cậu bé làm tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, miệng mấp máy nói ra vài chữ: “Mùa hè, sao lại... Sao lại có đá được chứ?”

Cái miệng nhỏ của Nhị Oa mở thật to, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh táo, Giang oản Oản thấy dáng vẻ này của cậu bé thì đưa tay khép miệng giúp cậu bé lại.

Nhị Oa chép miệng vài lần, sau đó cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Giang Oản Oản: “Thẩm thẩm, thật sự... Thật sự là đá sao ạ? Sao thẩm... Thẩm lại có thể trữ đá lâu vậy ạ?”

 

Mấy người Tần phụ vừa từ ngoài đi vào nghe được vài từ đá nhưng lại không nhìn thấy đá dâu thì còn tưởng mấy tiểu tử nóng đến mức khó chịu nên mới nghĩ tới những khối đá mát mẻ.

Vì vậy Tần phụ nói: “Bây giờ mới tháng sáu, tháng bảy lấy đâu ra đá chứ, nếu muốn có đá thì phải đợi đến mùa đông!”

Nói tới đây, ông ấy hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng mà nghe nói nhà có tiền thì sẽ dự trữ đá của mùa đông, nhưng mà số đá có thể tích trữ được rất ít, ở trong mùa hè này, đá là thứ rất quý giá đó!”

Ông ấy vừa nói xong thì Đoàn Đoàn đã vui vẻ bưng bát kem của cậu bé chạy ra: “Gia gia, không phải đâu, người mau nhìn đi ạ! Là đá thật đó!”

Mấy người Tần phụ nhìn kỹ thứ trong bát mà Đoàn Đoàn cầm, đôi mắt lập tức mở to, đồng thời cảm thấy vô cùng kích động.

Tần Đắc Chính không nhịn được mà nhìn Tần Tĩnh Trì, hắn ta kinh ngạc đến mức buột miệng nói: “Nhà đệ có thể dự trữ đá từ mùa đông sao?”

Tần Tĩnh Trờ ngẩn người nhìn cái bát đang bốc hơi lạnh trong tay Đoàn Đoàn, kem dưa hấu đã bắt đầu hơi tan chảy: “Nhà đệ không dự trữ băng, vậy cái này từ đâu ra thế?”

Giang Oản Oản đi tới, nàng đặt tay lên vai của tiểu Đoàn Đoàn và nói: “Kem sắp tan rồi kia, Đoàn Đoàn mau ăn đi.”

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: “Vâng ạ!”

Nói xong, cậu bé dùng thìa gỗ nhỏ múc một miếng kem thật to cho vào miệng, sau khi bị lạnh tới mức giật mình, đôi mắt nai con của cậu bé nhắm lại rồi mới nói: “A! Lạnh quá! Nhưng mà... Nhưng mà rất ngon!”

Ăn xong một miếng, thằng bé lại múc thêm một thìa lớn, khi đang muốn đút cho Tần Tĩnh Trì ở trước mặt thì Giang Oản Oản đã nói: “Đoàn Đoàn, con cứ ăn đi, ở trên bàn vẫn còn nhiều lắm.”

Sau đó, nàng nhìn mấy người Tần Tĩnh Trì: “Khối đá này là do ta vừa mới làm, chúng ta có làm kem dưa hấu, còn có trà bưởi mật ong lạnh và dưa hấu ướp đá, mọi người mau tới ăn cho mát đi, lát nữa chúng ta còn phải sang nhà của Đại Ngưu ca đó.”

Mấy người thấy ba thằng bé Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa ăn kem rất thoải mái thì cũng không tò mò nữa, tất cả đồng loạt bước nhanh tới bên cạnh bàn ăn, Giang Hiền Vũ lập tức đưa từng bát kem một để bọn họ bắt đầu ăn.

Chẳng mấy chốc, trong nhà liên tục vang lên những tiếng cảm thán.

“Ôi trời! Thoải mái thật đó!”

“Nào ngờ được vào mùa hè mà ta vẫn có thể ăn đá! Hơn nữa còn ngon như thế!”

“Đúng thế, tay nghề của Oản Oản tốt thật đấy, kem dưa hấu gì đó còn ngon hơn cả dưa hấu!”

Người lớn cầm bá đứng bên cạnh bàn ăn, còn mấy đứa bé Đoàn Đoàn thì bưng bát đi ra ngoài sân, ngồi trên ghế đá trong sân, ba cậu bé còn có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời.

Đoàn Đoàn vừa ăn kem vừa nhìn hoàng hôn ở xa xa, khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt nhắm lại, cậu bé đang rất hưởng thụ!

Rất nhanh, kem đá xay trong chậu gỗ nhỏ đã bị ăn hết sạch.

Trời cũng đã khuya, không còn đủ thời gian để làm thêm mấy phần nữa. Vốn dĩ Giang Oản Oản và Giang Hiền Vũ định làm một ít để mang đi cho phu thê Đại Ngưu nếm thử một chút. Bây giờ đã ăn hết sạch, nàng cũng chỉ có thể làm thêm một phần khác. Nàng mang một đĩa dưa hấu ướp lạnh và một bình trà bưởi mật ong chưa uống hết đi.

Sau khi khóa cửa lại, một nhóm người vừa nói vừa cười đùa đi về phía nhà Đại Ngưu. Ba đứa nhỏ nắm tay nhau, sôi nổi đi phía trước. Tần phụ và Giang Hiền Vũ đi sau bọn họ trò chuyện.

Tần Tĩnh Trì nắm tay Giang Oản Oản, đi chậm rì rì cuối cùng.

“Nương tử, món kem đá xay hôm nay là chuyện gì vậy? Sao nhà chúng ta có đá thế?”

Giang Oản Oản khẽ nhếch môi cười: “Chàng đoán xem!”

Tần Tĩnh Trì không nhịn được nhéo hai má trắng nõn của nàng: “Sao ta đoán được. Chẳng qua mùa đông nhà chúng ta không dự trữ đá, hơn nữa ta cũng chưa từng nghe nói huyện Khúc Phong có nhà nào có thể trữ đá. Cho nên, loại đá băng này chắc chắn là nàng làm ra.”

Giang Oản Oản ngẩng đầu cười, nhìn về phía hắn nói: “Tướng công của thiếp thật thông minh!” Sau đó nàng lập tức nhếch môi kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là thiếp làm ra rồi.”

Tần Tĩnh Trì lại không nhịn được xoa hai má của nàng: “Ôi, nương tử của nhà ai mà lại lợi hại như vậy!”

Giang Oản Oản kéo cánh tay của hắn rồi ôm lấy: “Là nhà tướng công của thiếp đó!”

Tần Tĩnh Trì không kiềm chế được khẽ cười ra tiếng. Có lẽ vì nương tử của mình đang mang thai, thỉnh thoảng nhìn nàng ngây thơ như Tiểu Đoàn Đoàn, giống như một cô bé năm sáu tuổi.

Hắn không khỏi nghĩ, nếu sau này bọn họ có một cô bé, đoán chừng cũng sẽ đáng yêu như nàng.

Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì luôn tỏ thái độ thờ ơ với đứa con chưa sinh ra của bọn họ. Nhưng ngay lúc này, hắn lại đột nhiên hy vọng nếu là một bé gái giống như Giang Oản Oản thì tốt biết mấy.

Giang Oản Oản dựa vào cánh tay hắn cọ qua lại cọ lại, mới nghiêm túc nói: “Chàng còn nhớ thiếp bảo chàng tìm đá tiêu không?”

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn nàng: “Dĩ nhiên nhớ rồi, cũng không biết nàng tìm đá tiêu để làm gì nữa? Hơn nữa nó còn mọc đầy ở góc tường, cũng không giống như những viên đá cuội nhẵn nhụi ở sông, những viên đá này ít nhất còn có thể dùng lát đường.”

“Những viên đá tiêu này đâu có vô dụng. Món kem đá xay hôm nay chúng ta ăn được làm từ thứ này đó!”

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nhìn nàng: “Mấy viên đá tiêu này… Sao… Sao có thể? Thật sự có thể làm được kem à?”

Sau đó ánh mắt hắn không khỏi nghi ngờ: “Không phải là nàng lừa tướng công của nàng chứ!”

Hắn hoàn toàn không tưởng tượng được thứ này lại có công dụng như vậy!

Giang Oản Oản đánh vào cánh tay của hắn: “Ai lừa chàng chứ! Thiếp đã nói cho chàng là nơi ở trước kia của thiếp rất thần kỳ rồi mà! Dùng đá tiêu làm kem hoàn toàn không phải chuyện gì lạ!”

Tần Tĩnh Trì giả vờ như đau đớn, xoa chỗ cánh tay bị nàng đánh: “Nàng đang muốn ám sát tướng công của mình à? Hơn nữa làm sao ta biết là nàng lừa ta hay không chứ? Ta có bóng ma đấy. Lần trước là ai nói với ta có thể dùng đất sét làm món ăn ngon?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận