Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 209: Chương 209

Tần Tĩnh Trì sợ tiểu tử này đụng vào Lý Tuyết Trân, khi Đoàn Đoàn vừa đến gần, cậu liền bế cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng cọ mũi cậu bé, cười nói: "Đến để báo cho Đoàn Đoàn một tin tốt!"

Đoàn Đoàn kéo cánh tay cậu lắc lắc, đôi mắt to tròn tò mò và mong đợi: "Tin tốt gì ạ? Tiểu thúc thúc, nói mau đi ạ!"

Tần Tĩnh Nghiễn lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Thúc của con... Sắp làm cha rồi! Con sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi."

Mắt Đoàn Đoàn chớp chớp, trong nháy mắt, mắt mở to hơn! Ngay sau đó quay phắt đầu nhìn bụng Lý Tuyết Trân: "Đệ đệ muội muội?"

Lý Tuyết Trân xoa đầu Đoàn Đoàn, gật gật đầu: "Thật! Đoàn Đoàn không vui à?”

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lấp lánh, không ngừng gật đầu: "Vâng! Nếu là muội muội thì tốt rồi, cộng thêm đệ đệ trong bụng nương, Đoàn Đoàn vừa có đệ đệ lại có muội muội!"

Tần mẫu vừa tiếp đón xong khách nhân, đi tới, nghe đến đó cười nói: "Tiểu gia hỏa này luôn cảm thấy tẩu tẩu con mang chính là đệ đệ, rất là chắc chắn!"

Đoàn Đoàn nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhướng mày nói: "Đoàn Đoàn biết mà!”

 

Đoàn Đoàn cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nhưng rất tin tưởng trong bụng Giang Oản Oản là một nam hài nhi.

Tần mẫu cũng không tranh luận với cậu bé: "Được được được! Con nói chắc chắn như vậy nhưng mà ngày sau, nương con có muội muội, con đừng khóc.”

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Đương nhiên là không, Đoàn Đoàn chỉ biết là đệ đệ, cho dù là muội muội con cũng rất thích! Nãi nãi đừng nói lung tung nha.”

Tần mẫu nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của cậu: "Vâng vâng vâng! Nãi nãi không nói nữa.

Lý Tuyết Trân nhìn Đoàn Đoàn đáng yêu thì trong lòng mềm nhũn, không khỏi cảm thán nói: "Nếu đệ đệ muội muội trong bụng thẩm cũng được Đoàn Đoàn nhà chúng ta yêu thích thì tốt rồi.”

 

Đoàn Đoàn sờ bụng nàng ấy, cười nói: "Thẩm yên tâm đi! Đệ đệ muội muội nhất định sẽ rất ngoan! Đến lúc đó Đoàn Đoàn dẫn nó đi chơi nếu nó không nghe lời, Đoàn Đoàn sẽ nhẹ nhàng đánh vào m.ô.n.g nó! Như vậy nó nhất định sẽ nghe lời.”

Đoàn Đoàn nghĩ, mỗi lần cha cậu bé cảm thấy cậu bé không nghe lời sẽ đánh vào m.ô.n.g cậu bé, như vậy cậu bé sẽ rất ngoan, cho nên cậu bé cảm thấy phương thức trừng phạt đánh vào m.ô.n.g này vô cùng hiệu quả.

Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn nhau, đều cười ra tiếng.

Tần Tĩnh Nghiễn ôm lấy cậu bé vào lòng một cái, sau đó ôm chặt lại, chỉ vào bụng Lý Tuyết Trân nói: "Vậy sau này tiểu oa oa trong này giao cho con nha.”

Đoàn Đoàn vừa nghĩ tới sau này sẽ có hai cục sữa nhỏ đi theo phía sau cậu bé, giọng nói trẻ con gọi mình là ca ca, cậu bé liền cảm thấy vui mừng không thôi! Trong nháy mắt cảm thấy hình tượng của mình đều cao lớn.

Vì vậy, cậu bé nắm chặt nắm đấm, nhìn chăm chú và nghiêm túc, gật gật đầu: "Tiểu thúc thúc, người yên tâm, đều giao cho con!"

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày trước Tết Đoan Ngọ.

Sáng sớm, Tần mẫu và Lý Tam Nương dưới sự chỉ dẫn của Giang Oản Oản đã gói một giỏ tre đầy bánh chưng nhân táo mật.

Mặc dù một giỏ tre trông có vẻ nhiều nhưng Giang Oản Oản định sẽ gửi một ít cho Lý Viễn và Tần Tĩnh Nghiễn, cũng như cho mấy tiểu tử Cẩu Đản, Tiểu Bảo và Nhị Oa.

Chẳng mấy chốc, một nồi lớn bánh chưng nhân táo mật đã được nấu chín.

Bánh chưng thấm đượm hương thơm của lá dong, vị ngọt thanh của gạo nếp cũng rất kíc.h thí.ch, thêm vào đó là một quả táo mật lớn bên trong, cắn một miếng, quả thực là tuyệt vời!

Tuy nhiên, vì bánh chưng khó tiêu hóa nên mọi người cũng không ăn nhiều.

Đoàn Đoàn ăn hai cái bánh chưng, lại cầm thêm một cái trên tay, sau đó dưới sự ngăn cấm của Giang Oản Oản, không cam lòng không muốn bỏ lại. Cái miệng nhỏ của cậu bé hơi bĩu ra, còn nhìn chằm chằm vào bánh chưng trong chậu, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương.

Giang Hiền Vũ nhìn Đoàn Đoàn như vậy, trong lòng mềm nhũn: "Oản Oản à, hay là cho Đoàn Đoàn ăn thêm một cái nữa đi? Dù sao bánh chưng này chúng ta một năm cũng chỉ ăn một lần."

Đoàn Đoàn thấy ngoại tổ phụ nói giúp mình, vội vàng nắm tay ông ấy, nghiêng đầu nhìn Giang Oản Oản: "Nương ơi! Ngoại tổ phụ đã nói rồi, chỉ một cái thôi! Được không!"

Giang Oản Oản bất lực nhìn họ, chọn một cái bánh chưng nhỏ hơn nhét vào tay cậu bé: "Chỉ được ăn cái này thôi đấy."

"Ưm ưm!"

Cậu bé bóc lớp lá dong, "a ưm" một miếng to, nhanh chóng ăn sạch sẽ chiếc bánh chưng khó khăn lắm mới có được, sau đó chạy lon ton đến ngồi bên cạnh Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì vẫn chưa ăn xong chiếc bánh chưng trong tay, hắn không thích ăn đồ quá ngọt, liền nhét quả táo mật trong bánh chưng vào miệng cậu bé bên cạnh.

Mắt Đoàn Đoàn híp lại ăn xong quả táo mật ngọt ngào, quỳ gối trên ghế dài, ôm lấy cổ Tần Tĩnh Trì, "chụt" một cái lên mặt hắn: "Cha thật tốt! Đoàn Đoàn thích nhất là táo ngọt!"

Tần Tĩnh Trì ăn xong miếng bánh chưng cuối cùng, nhìn cậu bé nói: "Đi cùng cha đến huyện thành đưa bánh chưng nhé, chúng ta sẽ đến huyện thành đưa cho tiểu thúc tiểu thẩm thẩm, còn có Lý gia gia và Tô nãi nãi nữa."

Đoàn Đoàn gật đầu, vui mừng hỏi: "Được được! Cha, vậy khi nào chúng ta đi?

Chờ thêm chút nữa, chờ nãi nãi và ngoại tổ mẫu con lấy bánh chưng bỏ vào rổ, chúng ta có thể đi rồi.

Mà phòng bếp bên này, bên trong giỏ trúc cũng đã xếp đầy bánh chưng.

Tần mẫu xách bánh chưng ra khỏi phòng bếp, nói với Tần Tĩnh Trì: "Tĩnh Trì, bánh chưng đã chuẩn bị xong, con mau đưa đi đi.

“Đến rồi!" Nói xong, Tần Tĩnh Trì liền một tay ôm lấy tiểu nhân nhi trong lòng mình, khi đi qua Giang Oản Oản, hắn nhéo nhéo vành tai của nàng, mới nhận lấy giỏ trúc trong tay Tần mẫu.

“Con đưa theo Đoàn Đoàn cùng đi, sẽ quay về nhanh thôi.”

Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, Tần Tĩnh Trì ngồi xe ngựa bên ngoài, Đoàn Đoàn một mình cũng không muốn ở trong xe, vì vậy liền ngồi vào trong lòng Tần Tĩnh Trì, theo hắn cùng nhau đánh xe phơi nắng.

Tần Tĩnh Trì vừa đánh xe vừa nói: "Nhi tử, dù sao con có phơi nắng hay không, nương con không phải nói cho con phơi nắng ít một chút sao, da sẽ biến thành màu đen, con không sợ sao?"

Đoàn Đoàn đang tựa vào n.g.ự.c hắn, nghiêng cái đầu nhỏ buồn ngủ, nghe đến đó, híp mắt mềm mại trả lời: "Ừm… Con không sợ! Hơn nữa, nương con còn nói rằng phơi nắng thích hợp có thể khiến con cao lên rất nhiều!

Nói tới đây, Đoàn Đoàn còn kiêu ngạo khẽ cười.

Tần Tĩnh Trì gãi gãi cằm nhỏ của cậu bé: "Được rồi, con đúng là một tiểu quỷ thông minh! Nương con nói vậy khi nào, con còn nhớ không!"

Đoàn Đoàn ngẩng đầu cười híp mắt nhìn hắn: "Hừ! Bởi vì Đoàn Đoàn có trí nhớ tốt nha! Nương nói, Đoàn Đoàn là tiểu bảo bảo đặc biệt, đặc biệt thông minh!"

Tần Tĩnh Trì buồn cười gật đầu: "Phải, đặc biệt thông minh!"

"Hehe..."

Hai cha con mang bánh chưng nhân táo mật đến nhà họ Lý, khi về lại đổi được một giỏ đầy bánh chưng nhân thịt.

Tô Hà và Lý Viễn đã cho người làm trong nhà gói rất nhiều bánh chưng nhân thịt, bao gồm cả phần của nhà họ Tần, chuyến đi tặng bánh chưng này của họ cũng vừa hay có thể lấy về.

Trên đường về, Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh Tần Tĩnh Trì, bóc bánh chưng nhân thịt trong giỏ, kéo cánh tay Tần Tĩnh Trì nũng nịu nói: “Cha, Đoàn Đoàn ăn vụng một cái bánh chưng nhân thịt được không? Cha đừng nói cho nương biết.”

Tần Tĩnh Trì đang đánh xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, nghe xong lời cậu bé nói, mở miệng nói: “Con ngoan, con đã ăn ba cái ở nhà rồi, nương con nói ăn quá nhiều bánh chưng, tối nay con sẽ bị đau bụng.”

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu bé, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngày mai lại ăn nhé, ngày mai cha cho con thêm một cái, được không?”

Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm vào rổ bánh chưng đầy lưu luyến, bất đắc dĩ gật đầu nói với giọng chán nản: "Dạ được, vậy cha phải nhớ đấy nhé."

Tần Tĩnh Trì đưa tay xoa đầu cậu bé, nói: "Sáng mai ăn một cái, tối mai ăn thêm một cái nữa nhé, mai con còn phải đi đua thuyền với cha, ăn nhiều quá cũng không tốt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận