Vượt Ranh Giới Bạn Bè

Chap 7: Những cử chỉ không còn là ngẫu nhiên

Buổi học hôm đó, trời mưa lớn. Lớp học thêm ít người, không khí hơi ảm đạm. Ngọc Anh ngồi ở bàn trên, Duy ngồi ngay sau lưng cô, như thể khoảng cách không còn quan trọng.

Giữa giờ, Duy bất ngờ nghiêng người lên, mảnh giấy của cậu lướt qua cổ Ngọc Anh. Cô nhận được, mở ra và thấy dòng chữ quen thuộc:

"Cậu làm câu 3 chưa? Tớ không hiểu lắm."

Ngọc Anh nhắn lại, viết nhanh: "Làm rồi, tớ sẽ giải cho cậu sau."

Một lúc sau, Duy bỗng dưng nghiêng đầu qua, tựa nhẹ lên vai cô. Cả lớp không để ý, nhưng tim Ngọc Anh lại đập loạn nhịp.

“Cậu làm gì vậy?” – Ngọc Anh khẽ hỏi, giật mình.

“Mỏi cổ quá.” – Duy đáp nhẹ nhàng, mắt nhắm lại, như thể không muốn rút lại hành động của mình.

“Vai tớ không phải gối.” – Cô nói, tuy lòng không muốn đẩy cậu ra.

“Nhưng là chỗ tớ muốn tựa.” – Cậu nói tiếp, không chút e dè, khiến Ngọc Anh chợt cảm thấy trái tim mình lỡ nhịp.

Cô không đẩy cậu ra. Chỉ để cho Duy tựa đầu lên vai mình, trong sự im lặng nặng nề nhưng dễ chịu. Cảm giác đó, sao lạ lùng đến vậy?


Bạn cần đăng nhập để bình luận

Phạm Đức Anh

Cấp 1

15 giờ trước

Tui mới viết á nên mn đọc có thể cho tui xin góp ý khongg ạ