Vượt Ranh Giới Bạn Bè

Chap 6:Quán trà sữ và ánh nhìn phía sau

Tan học, trời mưa lâm râm. Ngọc Anh dắt xe ra khỏi trung tâm, vừa giơ tay lau mồ hôi thì bỗng nghe tiếng gọi khe khẽ sau lưng.

“Ngọc Anh! Đi uống trà sữa không?”

Ngọc Anh quay lại, là Đức Duy, áo khoác hờ trên vai, tóc hơi ướt vì mưa.

“Cậu đến đây làm gì?” – Ngọc Anh hỏi, ngạc nhiên.

“Cũng không biết. Chỉ là thấy cậu ra mà không chào nên... đi theo thôi.” – Duy mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh như ánh đèn đường đêm.

Cô ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.

Họ ghé vào quán trà sữa quen thuộc. Quán không lớn, nhưng luôn có góc yên tĩnh phía trong, nơi ít người để mắt tới. Duy gọi cho cô ly trà dâu ít đá – món cô luôn chọn mỗi lần.

“Cậu biết vị này từ bao giờ vậy?” – Ngọc Anh hỏi, nhìn vào ly trà, ngạc nhiên vì Duy gọi đúng món cô thích.

“Lần lớp 9, đi sinh nhật Lan Chi, cậu đã gọi món này. Chắc là tớ nhớ lâu.” – Duy đáp, giọng nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn không rời cô.

Ngọc Anh cắn nhẹ ống hút, rồi nhìn xuống bàn, lòng không khỏi có chút rối bời.

“Cậu nhớ nhiều thật.” – Cô mỉm cười, nhưng không dám nhìn vào mắt Duy lâu.

“Vì... cậu là người duy nhất tớ quan tâm.” – Duy nhìn cô, đôi mắt chân thành đến nỗi Ngọc Anh cảm thấy như thời gian bỗng chốc ngừng lại.

Cô ngừng cười, ánh mắt nhìn xuống chiếc ly trà dâu, lòng bối rối không biết phải nói gì.

“Ngọc Anh.” – Duy gọi, giọng thấp. “Nếu tớ nói tớ thích một người... nhưng sợ mất đi tình bạn, cậu nghĩ sao?”

Cô ngẩng lên, đôi mắt không thể giấu đi sự bối rối. “Nếu tớ nói, đừng nói ra vội. Nhưng cũng đừng giả vờ không có gì.” – cô khẽ đáp, cảm giác như đang lạc vào những lời nói mà chính cô cũng không biết làm sao để đáp lại.

p/s: tui mới tập viết nên mong nhận góp ý từ mn

Bạn cần đăng nhập để bình luận

Phạm Đức Anh

Cấp 1

15 giờ trước

Tui mới viết á nên mn đọc có thể cho tui xin góp ý khongg ạ