Vượt Ranh Giới Bạn Bè

Chap 5: Những buổi học thêm Toán và khoảng cách vô hình

Lớp học thêm Toán ở trung tâm cách nhà hơn bốn cây số, vậy mà chiều nào Đức Duy cũng có mặt ở đầu ngõ nhà Ngọc Anh. Không nhắn tin, không gọi điện. Cậu chỉ đứng đó – tay đút túi quần, tai nghe vắt lỏng trên cổ, ánh mắt chờ đợi như một điều hiển nhiên không cần lời giải thích.

“Cậu đi đường vòng qua đây làm gì vậy? Xa lắm.” – Ngọc Anh hỏi khi bắt gặp cậu đứng đó lần thứ ba trong tuần.

“Còn hơn để cậu ngủ quên rồi trễ giờ học Toán.” – Duy nhún vai, nửa cười nửa thật.

Ngọc Anh không nói gì thêm. Cô chỉ lặng lẽ đi cạnh cậu. Dưới ánh nắng chiều vắt ngang phố, từng bước chân vang lên đều đặn như một nhịp quen – quen đến mức khiến tim cô khẽ rung dù không hiểu vì sao.

Tới lớp học thêm, họ ngồi vào hàng ghế quen, ngay gần cửa sổ. Duy ngồi bên trái, cô bên phải, như mọi hôm. Thầy giảng bài trên bảng, bút lướt nhanh qua từng phương trình, còn bên dưới, hai người thi thoảng trao nhau ánh nhìn đầy ẩn ý. Không ai nói gì, nhưng cảm giác thì rõ ràng hơn bất cứ con số nào trên trang vở.

“Quên máy tính rồi hả?” – Ngọc Anh nghiêng đầu hỏi nhỏ.

Duy gật đầu, vẻ mặt có chút hối lỗi.

“Cậu biết tớ mà. Môn nào không phải vẽ vời là tớ dễ quên đồ.”

Cô thở dài, đẩy máy tính về phía cậu.

“Lần sau mà quên nữa là tớ không chia đâu.”

“Lần sau tớ quên thật để cậu có cớ mắng.” – Cậu nháy mắt, nụ cười khiến lòng cô rối nhẹ như vừa giải sai một bài phương trình.

Buổi học trôi qua, bảng trắng đầy ký hiệu, vở đầy nét mực xanh, nhưng thứ in sâu trong đầu Ngọc Anh lại không phải là định lý Pytago hay hệ phương trình bậc nhất. Mà là những lần tay chạm tay khi cùng bấm máy tính, là khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn – không phải vì bàn chật, mà vì lòng chẳng muốn xa.

Và có lẽ, cô bắt đầu hiểu rằng: thứ tình cảm lặng lẽ nảy mầm ấy, không cần môn học nào để chứng minh. Vì đôi khi, những điều rõ ràng nhất... lại chẳng cần lời giải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận

Phạm Đức Anh

Cấp 1

15 giờ trước

Tui mới viết á nên mn đọc có thể cho tui xin góp ý khongg ạ