Vượt Ranh Giới Bạn Bè

Chap 10:Tựa vào nhau và một điều chưa gọi tên

Cuối hè. Trời mưa tầm tã, Ngọc Anh ngồi bên cửa sổ, lòng bối rối. Đột nhiên, có tiếng gọi khe khẽ:

“Ngọc Anh!”

Cô vội chạy ra hiên, thấy Đức Duy đang đứng dưới ô, tay giơ lên vẫy. Cậu ướt một bên vai, mắt lấp lánh dưới ánh đèn đường.

“Sao tới giờ này?” – Cô lo lắng.

“Chỉ muốn gặp cậu trước khi năm học mới bắt đầu.” – Duy đáp, ánh mắt chân thành.

Hai người đứng dưới hiên, mưa xối xả ngoài kia. Họ không nói gì, nhưng lại cảm thấy gần gũi lạ thường.

“Duy.” – Cô khẽ gọi.

“Hửm?”

“Cậu có chắc cảm giác này không phải thoáng qua không?”

Duy im lặng một chút, rồi tiến lên, siết nhẹ tay cô.

“Nếu là thoáng qua, tớ đã quên cậu từ lúc lớp 9 kết thúc rồi. Nhưng tớ không quên. Dù chỉ một ngày.”

Ngọc Anh ngẩng lên, tựa trán vào vai cậu, nơi vẫn lạnh vì mưa.

“Tớ không muốn chúng ta chỉ là bạn nữa.”

Duy khẽ gật đầu, siết chặt tay cô hơn.

“Vậy thì từ hôm nay, mình bắt đầu lại – như hai người đang tìm hiểu nhau. Được không?”

Ngọc Anh mỉm cười, không cần nghĩ ngợi.

“Được.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận

Phạm Đức Anh

Cấp 1

12 giờ trước

Tui mới viết á nên mn đọc có thể cho tui xin góp ý khongg ạ