Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 146: Chương 146
Chỉ cần cậu ta dụ dỗ được ông chủ về Hồng Kông trước thì mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết.
Khi thời cơ đến, cậu ta sẽ luôn có thể nghĩ ra một giải pháp hoàn hảo.
Viễn cảnh mơ mộng của cậu ta đang diễn ra rõ ràng trong lòng, nhưng Lưu Vân Cường lại không đi theo ý muốn.
Im lặng hồi lâu, Lưu Vân Cường vẫn dùng ánh mắt tối tăm nhìn cậu ta, trầm giọng nói: “Chờ thêm mấy ngày nữa.
DTV
Chúng ta phải đợi thêm bao nhiêu ngày nữa?
Chẳng phải càng chờ lâu thì sẽ càng có khả năng lộ ra sự thật sao?
Trợ lý Hứa lập tức lo lắng nói: “Lão đại, nếu đợi thêm nữa thì cũng sẽ không có tiến triển gì. Chúng ta vẫn nên..”
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Lưu Vân Cường, giọng nói của Trợ lý Hứa dần yếu đi.
Lưu Vân Cường nhìn hắn: “Cậu đang nóng lòng muốn tôi trở về sao?”
Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến trợ lý Hứa hối hận, nghe anh ta nói vậy, trên trán trợ lý Hứa toát ra mồ hôi lạnh.
Cậu ta chợt hối hận vì lẽ ra mình không nên nói liên thiên như vậy trước mặt sếp.
Trong khoảnh khắc kia, cậu ta có cảm giác rất rõ ràng rằng ông chủ đã nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.
Ngay từ đầu ông chủ đã không tin những gì mình nói.
Cậu ta lo lắng nuốt khan, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết làm thế nào.
Lưu Vân Cường chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Thậm chí còn không thèm cho cậu ta một cái nhìn thất vọng.
Có lẽ đối với ông chủ mà nói, cậu thậm chí còn không xứng đáng với bất kỳ kỳ vọng nào từ anh ta.
Lưu Vân Cường rời khỏi nhà khách và chậm rãi đi đến cửa hàng quần áo của Tuyết Niệm.
Dù hôm nay là mùng hai Tết nhưng nhiều cơ sở kinh doanh vẫn mở cửa kiếm tiền.
Vốn dĩ ngày hôm qua Lưu Vân Cường đã muốn đi đến cửa hàng để hỏi thăm chuyện này, nhưng vừa vặn lại bị tắc động mạch não, dẫn đến hôn mê.
Anh ta đến một quán nhỏ gần đó và hỏi một bà cụ già: “Bà ơi, con muốn hỏi thăm bà một chút.”
Bà cụ đang trải bánh, hung hăng nói: “Tôi bận lắm, không có thời gian đâu”
Lưu Vân Cường thở dài: “Con muốn hai cái bánh”
Bà cụ lập tức bật cười: “Được rồi, xin đợi một lát.”
Bà ấy lập tức lấy giấy gói ra, gói hai chiếc bánh bột ngô rồi đưa cho anh ta.
Lưu Vân Cường đưa cho bà ấy một tệ và nói: “Không cần phải trả lại tiền thừa đâu.”
Những chiếc bánh bột ngô của bà cụ chỉ có giá vài xu một chiếc nên khi Lưu Vân Cường đưa cho bà hẳn một tệ, điều này đã khiến bà rất vui.
“Vừa rồi cậu muốn hỏi cái gì ý nhỉ?” Khi ngẩng đầu, bà lão phát hiện người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông hôm qua đột nhiên ngất xỉu trên đường.
Lưu Vân Cường có chút buồn cười, quả nhiên tiền có thể tạo nên sự khác biệt ở mọi nơi.
Đây là lý do tại sao anh ta có tham vọng và muốn thống trị khu thương mại của Hồng Kông.
Trong một vòng tròn thương nghiệp, anh ta không muốn trở thành người phải cúi đầu trước kẻ khác.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của bác sĩ Giang, người đã chữa trị cho mình, lại hiện lên trong đầu anh ta.
Trong đời anh ta không có nhiều người khiến anh ta ngưỡng mộ, nhưng cô gái này lại là một trong số đó.
Anh ta nhìn thấy lòng tốt của bác sĩ ở cô.
“Con muốn hỏi, bà có biết bà chủ cửa hàng quần áo Tuyết Niệm bên kia đường giờ đang ở đâu không?”
“Cái gì cơ?” Tai của bà lão không thính lắm.
Lưu Vân Cường lặp lại một lần nữa.
Sau đó anh ta thấy bà già nhìn anh ta như thể anh bị thiểu năng trí tuệ.
Lưu Vân Cường nhướng mày: “Có chuyện gì sao ạ?”
Bà lão bày ra vẻ mặt chán ghét nói: “Cậu đúng là người buồn cười. Hôm qua không phải mới gặp chủ cửa hàng quần áo này hay sao? Sao bây giờ lại hỏi tôi?”
Anh ta đã gặp người đó ư?
Lưu Vân Cường cẩn thận nhớ lại, anh ta nhớ rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy người đó trước đây.
Chẳng lẽ khi ai đó hôn mê do xuất huyết não thì trí nhớ có thể bị lấy đi theo?
Ý tưởng này vừa hình thành thì bà lão bán bánh đã tiếp tục nói: “Bác sĩ Giang ấy, chính là bác sĩ Giang. Vị bác sĩ hôm qua đưa cậu từ địa ngục trở về là một trong những người chủ của cửa hàng quần áo may sẵn này. Hai chị em họ đã cùng nhau mở cửa hàng này.”
Chẳng lẽ chính là cô gái kia sao?
Lưu Vân Cường bỗng nhiên bật cười, chuyện này giống như câu nói đi khắp nơi thì lại không tìm được, quay đầu lại thì tự nhiên lại thấy, hoá ra chẳng phải không hề tốn chút công sức nào sao?
Khó trách thằng nhóc Hứa Ninh dám nói dối trước mặt anh ta.
Cậu ta rõ ràng là sợ bác sĩ Giang thù chuyện cũ, sau này sẽ ngáng chân mình.
Lưu Vân Cường là người nói được làm được, đã nói cho cậu ta một cơ hội cuối cùng, nếu không nắm bắt, thì anh ta sẽ không bao giờ dùng người đó nữa.
Ở phía bên này, Giang Niệm Tư đã trở về nhà, lấy ra những thứ cô đã mua và đưa cho Giang Tuyết kích cỡ bộ quần áo may đo của Triệu Phương Như.
Ngày mai cô ấy sẽ rời đi, việc gì cần giải thích thì phải giải thích cho rõ ràng đã.
Quần áo trong cửa hàng quần áo Tuyết Niệm bán rất chạy, điều này mang lại cho cô niềm hy vọng lớn lao.
Cô ấy muốn từng bước một, mở rộng quy mô kinh doanh lớn hơn.
Sau khi trò chuyện với Giang Tuyết về kế hoạch sơ bộ, Giang Niệm Tư lại đi tìm Giang Thành.
Giang Thành và Giang Bằng Vũ đang ở bên ngoài, bọn họ vừa mới đi săn, bắt được mấy con thỏ mang về.
Giang Đậu Đậu cũng bắt được một con, chạy như điên đi theo hai người anh trai của mình, hai người anh này cũng thật vô đạo đức, biết bản thân người cao chân đã dài hơn cậu, những vẫn đi nhanh vô cùng, chưa bao giờ nghĩ đến việc đợi cậu cả.
Đứng ở trong sân, Giang Bằng Vũ kêu to hết sức: “Tư Tư, A Tuyết, mau ra đây cho hai người xem thứ này hay lắm.”
“Cái gì hay cơ?” Giang Tuyết buông bộ đồ thêu trong tay xuống, ánh mắt lấp la lấp lánh, hiển nhiên rất có hứng thú.
Cô đặt đồ xuống, chạy ra ngoài, Giang Niệm Tư đã mở cửa phòng chính ra.
Hai chị em lần lượt chạy ra ngoài.
“Nhìn xem, đồ tốt đây”
Giang Bằng Vũ nhặt một con thỏ trắng mập mạp và giơ cao lên.
Giang Thành và Giang Đậu Đậu cũng không thua kém.
“Con thỏ!”
Hai chị em đồng thanh reo hò và mỗi người vươn tay ra ôm lấy một con.
DTV
Giang Niệm Tư có tài nấu nướng không tệ, nhưng sau một thời gian dài nhàn rỗi không luyện tập, tay nghề của cô có chút thụt lùi.
Đôi mắt cô sáng lên, cô nhìn ba anh em bằng một đôi mắt to trong sáng và ngây thơ nói: “Hôm nay sẽ cho các anh em ăn thêm một bữa nữa, làm thịt thỏ kho tàu”
“Hả?”
Bốn người đồng thanh đặt câu hỏi, bao gồm cả Giang Tuyết,.
Giang Niệm Tư chớp mắt, thấy bốn người đang nhìn chằm chằm vào mình, cô cúi đầu liếc nhìn con thỏ đang nhảy trong lòng mình.
Con thỏ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe, như đang buộc tội cô là kẻ hết sức tàn ác.
“Mọi người không phải định ăn chúng sao?” Giang Niệm Tư thấp giọng hỏi, rõ ràng là càng về sau tiếng càng yếu ớt.
Giang Bằng Vũ cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Đây là món quà bọn anh đã tốn rất nhiều công sức mới bắt được cho em và con bé Tuyết đấy...”
Ồ, hoá là một món quà.
Giang Niệm Tư lại xấu hổ, cười cười ngượng ngùng: “Cảm ơn anh nhiều”
Giang Tuyết giờ cũng mới hoàn hồn, nói: “Oa, con thỏ này thật đáng yêu, thế mà em gái tôi lại tàn nhẫn như vậy Một giây tiếp theo, Giang Thành nói: “Con thỏ xám này béo quá, Tư Tư muốn ăn thì làm hay là làm thịt con này đi?”
Sau khi nhận được sự đồng ý của mọi người, lương tâm vừa tìm lại được của Giang Niệm Tư lại hoàn toàn bị vứt bỏ, cô mạnh mẽ gật đầu: “Được.”
Giang Tuyết nhìn con thỏ trắng nhỏ trong tay với ánh mắt không cam lòng, vô thức ôm chặt nó.
Danh sách chương
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Chương 104
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Chương 163
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Chương 174
- Chương 175: Chương 175
- Chương 176: Chương 176
- Chương 177: Chương 177
- Chương 178: Chương 178
- Chương 179: Chương 179
- Chương 180: Chương 180
- Chương 181: Chương 181
- Chương 182: Chương 182
- Chương 183: Chương 183
- Chương 184: Chương 184
- Chương 185: Chương 185
- Chương 186: Chương 186
- Chương 187: Chương 187
- Chương 188: Chương 188
- Chương 189: Chương 189
- Chương 190: Chương 190
- Chương 191: Chương 191
- Chương 192: Chương 192
- Chương 193: Chương 193
- Chương 194: Chương 194
- Chương 195: Chương 195
- Chương 196: Chương 196
- Chương 197: Chương 197
- Chương 198: Chương 198
- Chương 199: Chương 199
- Chương 200: Chương 200
- Chương 201: Chương 201
- Chương 202: Chương 202
- Chương 203: Chương 203
- Chương 204: Chương 204
- Chương 205: Chương 205
- Chương 206: Chương 206
- Chương 207: Chương 207
- Chương 208: Chương 208
- Chương 209: Chương 209
- Chương 210: Chương 210
- Chương 211: Chương 211
- Chương 212: Chương 212
- Chương 213: Chương 213
- Chương 214: Chương 214
- Chương 215: Chương 215
- Chương 216: Chương 216
- Chương 217: Chương 217
- Chương 218: Chương 218
- Chương 219: Chương 219
- Chương 220: Chương 220
- Chương 221: Chương 221
- Chương 222: Chương 222
- Chương 223: Chương 223
- Chương 224: Chương 224
- Chương 225: Chương 225
- Chương 226: Chương 226
- Chương 227: Chương 227
- Chương 228: Chương 228
- Chương 229: Chương 229
- Chương 230: Chương 230
- Chương 231: Chương 231
- Chương 232: Chương 232
- Chương 233: Chương 233
- Chương 234: Chương 234
- Chương 235: Chương 235
- Chương 236: Chương 236
- Chương 237: Chương 237
- Chương 238: Chương 238
- Chương 239: Chương 239
- Chương 240: Chương 240
- Chương 241: Chương 241
- Chương 242: Chương 242
- Chương 243: Chương 243
- Chương 244: Chương 244
- Chương 245: Chương 245
- Chương 246: Chương 246
- Chương 247: Chương 247
- Chương 248: Chương 248
- Chương 249: Chương 249
- Chương 250: Chương 250
- Chương 251: Chương 251
- Chương 252: Chương 252
- Chương 253: Chương 253
- Chương 254: Chương 254
- Chương 255: Chương 255
- Chương 256: Chương 256
- Chương 257: Chương 257
- Chương 258: Chương 258
- Chương 259: Chương 259
- Chương 260: Chương 260
- Chương 261: Chương 261
- Chương 262: Chương 262
- Chương 263: Chương 263
- Chương 264: Chương 264
- Chương 265: Chương 265
- Chương 266: Chương 266
- Chương 267: Chương 267
- Chương 268: Chương 268
- Chương 269: Chương 269
- Chương 270: Chương 270
- Chương 271: Chương 271
- Chương 272: Chương 272
- Chương 273: Chương 273
- Chương 274: Chương 274
- Chương 275: Chương 275
- Chương 276: Chương 276
- Chương 277: Chương 277
- Chương 278: Chương 278
- Chương 279: Chương 279
- Chương 280: Chương 280
- Chương 281: Chương 281
- Chương 282: Chương 282
- Chương 283: Chương 283
- Chương 284: Chương 284
- Chương 285: Chương 285
- Chương 286: Chương 286
- Chương 287: Chương 287
- Chương 288: Chương 288
- Chương 289: Chương 289
- Chương 290: Chương 290
- Chương 291: Chương 291
- Chương 292: Chương 292