Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 518: Chương 518

Phương Hoa nghe tiếng mưa, lẩm bẩm: “Mưa to thế này, dự báo thời tiết chẳng phải nói là mưa nhỏ sao? Dự báo thời tiết đúng là không chuẩn chút nào. Nhưng mà, thời tiết thế này lại rất thích hợp để ăn lẩu.”

 

Vừa nói vừa gọi Chu Thừa Ngọc nấu thêm ít đậu phụ.

 

Thấy Khương Tri Tri đang ngẩn người, bà gọi: “Tri Tri, mau ăn đi, hôm nay mua thịt cừu ngon lắm, không có mùi hôi chút nào.”

 

Khương Tri Tri hoàn hồn, nhìn Tiểu Chu Kỷ đã tự động tay, cầm miếng thịt chấm đầy sốt mè nhét vào miệng, quanh miệng đầy sốt, mắt sáng long lanh.

 

Vừa ăn còn không quên chỉ vào bát nhỏ của mình: “Cho thịt, bà ơi, cho thịt.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô mỉm cười gắp thịt cho Tiểu Chu Kỷ, lại gắp cho Thương Thương.

 

Trong lòng thầm tính, chờ sáng sẽ đến phòng thí nghiệm xem thử.

 

Cơn mưa kéo dài suốt đêm, đến sáng mới bắt đầu nhỏ dần.

 

Khương Tri Tri dậy sớm, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đang chơi với hai đứa trẻ trong phòng khách. Thấy cô thức dậy, Phương Hoa cười nói: “Vừa hay ăn sáng, lát nữa ăn xong, nếu mưa tạnh thì chúng ta đưa Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ ra sân đào giun cho gà ăn.”

 

Khương Tri Tri nhìn đồng hồ: “Chút nữa con ghé cơ quan một chuyến.”

 

Phương Hoa ngạc nhiên: “Hôm nay chẳng phải là ngày nghỉ sao? Sao còn đến cơ quan?”

 

Khương Tri Tri cười: “Không sao đâu, mưa to thế này, con sợ nước mưa thấm qua cửa sổ.”

 

Phương Hoa vẫn rất ủng hộ công việc của Khương Tri Tri: “Vậy thì con đi đi, hôm nay mưa to, đường chắc không dễ đi, lát nữa mẹ gọi hậu cần sắp xe đưa con đến đó.”

 

Khương Tri Tri cũng không từ chối: “Vâng, con đi xem chút rồi về liền.”

 

Ăn sáng xong, lại nô đùa với bọn trẻ một lát, Khương Tri Tri mới cầm túi tài liệu lên xe đến trường.

 

Vừa đến dưới toà nhà làm việc, cô đã thấy có rất nhiều người tụ tập, hầu hết là người của phòng bảo vệ nhà trường.

 

Sở Phong Hà cũng có mặt, đang lo lắng nói gì đó với vài người.

 

Thấy Khương Tri Tri đến, Sở Phong Hà có phần ngạc nhiên, cũng không kịp chào hỏi: “Khương lão sư, cô đến thật đúng lúc, đêm qua mưa to gió lớn, cửa sổ bị bật tung, thiết bị trong phòng thí nghiệm bị gió thổi tung tóe, thí nghiệm của các cô…”

 

Nói đến đây vẻ mặt đầy đau lòng.

 

Bên cạnh anh là Vương Văn Trung – kỹ thuật viên trực đêm cùng Sở Phong Hà.

 

Vương Văn Trung cũng sốt ruột: “Khương lão sư, cũng tại tôi, đêm qua lúc mưa tôi đã đi kiểm tra hết một lượt, cửa sổ đều đóng kỹ, ai ngờ… về ngủ thiếp đi mất, đến lúc Tổ trưởng Sở ra kiểm tra thì đã xảy ra chuyện.”

 

Anh ta càng hối hận hơn: “Các đĩa nuôi cấy bị đổ, nhiều cái trộn lẫn với nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được.”

 

Khương Tri Tri giữ vẻ mặt bình tĩnh nghe xong, hỏi: “Phòng thí nghiệm nào vậy?”

 

Vương Văn Trung buồn rầu đáp: “Toàn bộ đĩa nuôi cấy nghiên cứu vắc xin ho gà đều bị lộn xộn cả rồi.”

 

Khương Tri Tri nhìn Sở Phong Hà: “Chuyện này cũng không tránh được, dọn dẹp lại đi, sắp xếp lại dữ liệu, làm lại thí nghiệm.”

 

Sở Phong Hà vẫn rất áy náy: “Đều tại tôi, nếu tôi kiểm tra kỹ cửa sổ hơn chút nữa, thì công sức cả tháng của các cô đã không uổng phí rồi.”

 

Người của phòng bảo vệ không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng tiếc nuối: “Chúng tôi vừa kiểm tra xong, cửa sổ đã hỏng do lâu năm không sửa, tối qua gió lại to, nên bị thổi bung ra.”

 

Khương Tri Tri gật đầu: “Đây là yếu tố tự nhiên, chúng ta cũng không chống lại được, thí nghiệm thì làm lại là được.”

 

Người của phòng bảo vệ nói thêm vài câu nữa, rồi bảo sẽ lập tức cho người hậu cần đến sửa chữa.

 

 

Đợi mọi người rời đi, Sở Phong Hà mới hỏi Khương Tri Tri: “Khương lão sư, hôm nay nghỉ mà sao vẫn đến phòng thí nghiệm?”

 

Khương Tri Tri mặt không đổi sắc: “Tôi tính toán lại dữ liệu ở nhà thì thấy có điểm không đúng, nên đến văn phòng kiểm tra lại xem có phải mình ghi nhầm không.”

 

Sở Phong Hà vẫn rất áy náy: “Nếu các cô không đến, tôi cũng định từng nhà một mà xin lỗi. Thành quả mà các cô vất vả tạo ra, chỉ vì một chút sơ suất của tôi mà hỏng hết rồi.”

 

Khương Tri Tri thở dài: “Không sao, chuyện này không ai lường trước được, sau này chú ý hơn là được rồi.”

 

Trong lòng cô lại cười lạnh: Cửa sổ cô đã kiểm tra kỹ rồi, nếu không phải bão cấp cao thì làm gì có chuyện bật tung được.

 

Thế mà Vương Văn Trung lại đứng bên cạnh làm chứng cho Sở Phong Hà: “Thật sự không thể trách Tổ trưởng Sở được, tôi cũng bất cẩn, sau đó thấy cửa sổ bị gió thổi bung ra, Tổ trưởng Sở sốt ruột lắm, còn cố gắng cứu vãn tình hình đến mức bị thương cả tay.”

 

Khương Tri Tri nhíu mày, quan tâm hỏi: “Có sao không? Vết thương sâu thì phải băng bó kỹ càng đấy.”

 

Sở Phong Hà vội xua tay: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi không yếu đuối thế đâu. Tôi đi gọi mấy đồng nghiệp về cùng dọn dẹp.”

 

Vừa áy náy vừa tiếc nuối, anh ta than thở một hồi mới rời đi.

 

Khương Tri Tri đợi Sở Phong Hà đi rồi mới vào xem phòng thí nghiệm bị gió tàn phá. Cảnh tượng bừa bộn: đồ thủy tinh vỡ tung tóe đầy đất.

 

Trước cửa sổ còn đọng một vũng nước lớn.

 

Tủ kính bị gió thổi đổ, đè nát xuống sàn. Ngọn gió này… quả thực không nhẹ.

 

Khương Tri Tri nhìn quanh, không nói gì, rồi cầm chổi bắt đầu quét dọn.

 

Vương Văn Trung vội nói: “Khương lão sư, tôi đã kiểm tra rồi, cơ bản không còn gì dùng được, chúng ta phải làm lại từ đầu.”

 

Khương Tri Tri chỉ “ừ” một tiếng: “Không sao, chỉ là vấn đề thời gian thôi, miễn là giữ lại được dữ liệu trước đó là ổn.”

 

Vương Văn Trung vẻ mặt khó xử, chỉ ra phía trước cửa sổ: “Tối qua cũng đặt ở bệ cửa sổ, bị nước mưa làm ướt hết rồi, dữ liệu đều bị nhòe.”

 

Khương Tri Tri lúc này mới để ý thấy một đống giấy bị rách nằm ở bệ cửa sổ.

 

Cô bước tới, nhặt lên lật xem, chữ viết bằng bút mực đều đã bị nhòe hết, chẳng còn nhìn rõ là gì.

 

Cô lại đặt đống giấy xuống, nhìn Vương Văn Trung đầy tiếc nuối: “Đến mức này rồi thì đúng là không dùng được nữa. Không sao, làm lại thí nghiệm rồi ghi chép lại từ đầu.”

 

Vương Văn Trung vẫn buồn rầu: “Lẽ ra, lô vắc xin này đến mùa thu là có thể đưa ra thị trường, giờ xem ra phải dời lại rồi.”

 

Khương Tri Tri an ủi: “Không sao, may là là phòng thí nghiệm này. Nếu là phòng thí nghiệm chứa virus mà gặp chuyện thế này, hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.”

 

Rất nhanh, Sở Phong Hà đã gọi thêm mấy đồng nghiệp sống gần đến dọn dẹp cùng phòng thí nghiệm bị phá hoại.

 

Tiểu Trương cũng vội vã từ nhà chạy đến, vừa làm việc vừa thắc mắc, ghé sát bên Khương Tri Tri thì thầm: “Khương lão sư, có chuyện gì vậy? Trước đây cô chẳng phải đã gọi hậu cần đến sửa cửa sổ này rồi sao?”

 

Khương Tri Tri chỉ cười nhẹ: “Có lẽ lúc sửa không chắc chắn, thôi, chuyện đã xảy ra rồi, đừng bàn thêm nữa.”

 

Sở Phong Hà vừa làm việc, vừa quan sát Khương Tri Tri.

 

Anh ta phát hiện Khương Tri Tri luôn rất điềm tĩnh, cảm xúc ổn định đến mức như thể mọi việc đều đã nằm trong dự tính từ trước.

 

Trong lòng anh ta dâng lên nghi ngờ.

 

Chẳng lẽ Khương Tri Tri đã biết tất cả chuyện này là do anh ta làm?

 

Mãi đến trưa, phòng thí nghiệm mới được dọn dẹp xong.

 

Sở Phong Hà gọi mọi người: “Mọi người vất vả cả buổi sáng rồi, trưa nay tôi mời ăn cơm, sau đó chúng ta bàn xem bước tiếp theo phải làm thế nào.”

 

Anh ta lại nhìn Khương Tri Tri: “Khương lão sư, cô cũng nghĩ kỹ xem còn thiếu gì, lập danh sách cho tôi, tôi sẽ đi xin hỗ trợ cho các cô.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận