Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 492: Chương 492

Lý Tư Mân vội vàng chạy đến, định kéo Thẩm Lạc Gia dậy, lúc này mới nhận ra người cô ấy đánh là Tôn Đại Loa.

 

Khương Tri Tri cũng bất ngờ, không ngờ ngay trước cửa nhà, Thẩm Lạc Gia lại đè Tôn Đại Loa xuống đánh.

 

Thương Thời Anh cũng nghe thấy tiếng động, bước ra từ trong nhà, thấy là Tôn Đại Loa thì cũng không vội ngăn cản mà hỏi Thẩm Lạc Gia, người đang cưỡi lên Tôn Đại Loa:

 

“Lạc Gia, sao vậy? Sao con lại đánh bà Tôn?”

 

Thẩm Lạc Gia tức giận nắm lấy miệng Tôn Đại Loa, giật mạnh lên trên rồi phẫn nộ nói:

“Bà ta đáng bị đánh! Bà ta nói con sinh con ra cũng sẽ là đứa ngốc!”

 

Tôn Đại Loa vừa khóc vừa kêu oan:

“Ôi trời ơi, oan quá! Tôi đâu có nói vậy! Thời Anh, Thời Anh, mau bảo con bé dừng tay đi.”

 

Chưa kịp nói xong, cằm bà ta đã bị Thẩm Lạc Gia bóp chặt, không thể thốt ra lời nào nữa.

 

Lý Tư Mân thấy mặt Tôn Đại Loa đã méo mó, mới vội vàng kéo cánh tay Thẩm Lạc Gia:

“Được rồi, đánh nữa là xảy ra chuyện đấy.”

 

Thẩm Lạc Gia nghe lời, buông tay đứng dậy, nhưng trước khi đi, cô ấy còn không quên đá một phát lên người Tôn Đại Loa béo tròn.

 

Tôn Đại Loa ôm mặt bò dậy, hậm hực mắng:

“Thời Anh, đây chính là con dâu tốt mà cô cưới về à? Ngay cả trưởng bối cũng dám đánh!”

 

Thương Thời Anh cau mày:

“Chị nói vậy là không đúng rồi, chị tính là trưởng bối gì chứ? Có ai nói chuyện như chị không? Chị thử nói trước mặt tôi xem, tôi cũng đánh chị đấy.”

 

Tôn Đại Loa thấy ánh mắt giận dữ của Thương Thời Anh, vội vàng lùi lại một bước, sợ rằng Thương Thời Anh sẽ thật sự sẽ tát bà ta một cái.

 

Miệng vẫn còn đau, nói chuyện cũng lúng túng:

 

“Tôi… tôi cũng không cố ý mà. Tôi cũng chỉ lo cho Tư Mân thôi. Tư Mân là thiên tài của đại viện chúng ta, tôi chỉ sợ chuyện này ảnh hưởng đến trí thông minh của đứa bé.”

 

“Dù sao thì, Tư Mân cũng là đứa trẻ mà tôi nhìn lớn lên, tôi quan tâm nó cũng là lẽ đương nhiên.”

 

Thương Thời Anh cười lạnh:

 

“Bớt giả nhân giả nghĩa đi, chị có ý gì tôi không biết chắc? Chẳng qua chỉ muốn chê cười chúng tôi thôi.”

 

Tôn Đại Loa vội vàng chối:

 

“Không có, không có! Thời Anh, chúng ta cũng là hàng xóm bao nhiêu năm, tính tôi thế nào cô còn không rõ sao? Tôi chỉ hay nhiều chuyện một chút, nhưng không có ác ý đâu.”

 

Khương Tri Tri đứng bên cạnh nghe, lại nhìn Thẩm Lạc Gia đang tức giận lắc lắc cổ tay.

 

Cô nhận ra, lúc nãy Thẩm Lạc Gia nói chuyện rất lưu loát, ngắt câu cũng không còn kỳ lạ nữa.

 

Thẩm Lạc Gia thật sự đang tốt lên!

 

Tất nhiên, cũng chưa thể ngay lập tức suy nghĩ như người bình thường.

 

Thương Thời Anh mắng cho Tôn Đại Loa một trận, thấy có người đứng xa xa hóng chuyện, liền gọi Lý Tư Mân và mọi người về nhà.

 

Vừa vào cửa, Thương Thời Anh vừa giũ tuyết trên người vừa lẩm bẩm:

 

“Cái bà Tôn Đại Loa này đúng là tai họa, chẳng có chuyện gì mà bà ta không đồn thổi. Bình thường nể tình hai đứa con trai bà ta là liệt sĩ, mọi người đều nhường nhịn bà ta.”

 

“Kết quả, bà ta càng ngày càng quá đáng, suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi khắp nơi gây chuyện thị phi.”

 

Nói xong, bà tò mò hỏi Thẩm Lạc Gia:

 

“Lạc Gia, sao con lại đánh bà ta vậy?”

 

Thẩm Lạc Gia vẫn đang xoay xoay cổ tay, bĩu môi nói:

 

“Con ra ngoài đổ rác, bà ta kéo con lại hỏi không ngừng, còn hỏi con sinh con ra có phải cũng là đứa ngốc không? Con nhịn không được nên mới ra tay.”

 

Thương Thời Anh cũng nhận ra sự thay đổi của Thẩm Lạc Gia, dạo này nói chuyện với quả thực trôi chảy hơn nhiều.

 

Nghe xong, bà không nhịn được mà bật cười:

“Đánh hay lắm! Xem sau này bà ta còn dám nói bậy nữa không.”

 

Lý Tư Mân cầm khăn nóng tới, đưa cho Thẩm Lạc Gia chườm cổ tay, nhẹ nhàng giúp cô ấy xoa bóp:

“Sao lại dùng sức mạnh vậy?”

 

Thẩm Lạc Gia vẫn rất tức giận:

 

“Bà ta có thể mắng em là ngốc cũng được, nhưng mắng con chúng ta thì tuyệt đối không được!”

 

Lý Tư Mân xoa nhẹ đỉnh đầu cô, đồng tình nói:

“Ừ, em làm đúng rồi.”

 

Thương Thời Anh cười nói:

“Được rồi, không cần để tâm đến mấy người tầm phào đó. Con về đúng lúc lắm, đi rửa tay rồi ăn cơm đi. Bánh bao tối nay là do Lạc Gia hấp đấy.”

 

 

Thẩm Lạc Gia lập tức tự hào, ngẩng cao cằm, vẻ mặt chờ được khen:

 

“Em nhờ dì dạy, bắt đầu từ việc ủ bột luôn đó.”

 

Thương Thời Anh gật đầu lia lịa:

“Đúng vậy, từ ủ bột, cho nước kiềm, nhào bột, rồi nặn bánh bao cho vào nồi hấp, tất cả đều do Lạc Gia tự làm.”

 

Bà còn gọi Khương Tri Tri lại thử nữa.

 

Bánh bao do Thẩm Lạc Gia nặn hơi xấu, không tròn đều, cái to cái nhỏ. Dì giúp việc định sửa lại một chút nhưng bị Thương Thời Anh ngăn lại:

“Đây là lần đầu tiên con bé làm bánh bao, dù thế nào thì cũng là thành quả con bé tự tay hoàn thành.”

 

Bánh bao tuy không đẹp nhưng ăn khá ngon.

 

Khương Tri Tri cười khen:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chị dâu giỏi quá, bánh bao hấp trắng mịn, ăn cũng rất ngon.”

 

Thẩm Lạc Gia càng vui hơn:

“Ngày mai chị còn muốn học nấu ăn nữa!”

 

Lý Tư Mân vừa định nói không cần học những thứ này, thì Thương Thời Anh liếc anh một cái rồi cười nói:

 

“Được, mai học cắt rau xào rau.”

 

“Biết nấu ăn rồi thì sau này ở nhà một mình cũng không sợ đói.”

 

Khương Tri Tri hiểu, Thương Thời Anh đang từng bước dạy Thẩm Lạc Gia cách tự lập trong cuộc sống.

 

Thương Thời Anh lại quay sang nói với Khương Tri Tri:

 

“Bác đã nói chuyện với bên hậu cần rồi, sau này bác sẽ dạy Lạc Gia mấy bài hát, để con bé lên đài phát thanh hát vài bài.”

 

Bây giờ chủ yếu phát thanh bằng radio, thỉnh thoảng cũng có cán bộ văn nghệ hát để làm phong phú đời sống tinh thần của đại viện.

 

Buổi trưa và buổi tối cũng có người đọc tin tức.

 

Khương Tri Tri thấy ý tưởng này hay:

 

“Công việc này tốt đấy, rèn luyện con người rất nhiều.”

 

Thương Thời Anh gật đầu, nhìn sang Thẩm Lạc Gia và Lý Tư Mân đang tựa vào nhau nói gì đó, cười nói:

 

“Tri Tri, mấy ngày nay Lạc Gia thay đổi nhiều thật, bây giờ như vậy là rất tốt rồi.”

 

“Chỉ là bác thấy cái kim kia, châm vào đau quá.”

 

Khương Tri Tri gật đầu:

“Cứ theo dõi tình hình, nếu hiệu quả tốt, cháu khuyên là nên kiên trì thêm vài ngày nữa.”

 

Thương Thời Anh vẫn xót khi thấy Thẩm Lạc Gia chịu khổ, nhưng nghĩ đến những thay đổi của Thẩm Lạc Gia trong mấy ngày qua, bà lại có chút mong chờ.

 

 

Khương Tri Tri từ nhà họ Lý trở về thì thấy Chu Tây Dã cũng đã về rồi.

 

Cô khá tò mò:

 

“Các anh không bận à? Chẳng phải gần đây có diễn tập sao?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu:

 

“Là quân đội tham chiến diễn tập, bọn anh chỉ phụ trách lập kế hoạch, không trực tiếp tham gia.”

 

Không có hai đứa trẻ, anh cũng cảm thấy không quen, thậm chí thấy buổi tối dài lê thê.

 

Lúc này, Phương Hoa cũng chán quá, bèn ngồi nói chuyện với cậu con trai “mặt gỗ” của mình. Bà nói cả buổi trời mà anh chỉ ậm ừ một tiếng.

 

Chẳng vui như lúc có Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương ríu rít gọi “bà ơi, bà ơi” bên cạnh.

 

Bà thở dài:

“Mẹ hối hận rồi, không nên đồng ý nhanh quá để bố mẹ con đón bọn trẻ đi.”

 

Khương Tri Tri bật cười:

“Thế mai đón về nhé?”

 

Phương Hoa vội xua tay:

 

“Không được đâu, bố mẹ con cũng phải vất vả lắm mới gặp được bọn trẻ, còn chưa yêu thương chúng đủ nữa kìa.”

 

Không có con bên cạnh, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã đi ngủ sớm.

 

Mới nói được vài câu, hai người đã ôm nhau, chuẩn bị làm gì đó…

 

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên từ phòng khách.

 

Chu Tây Dã vội chạy ra nghe điện thoại. Vừa nhấc máy, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng khóc nức nở của Thương Thương ở đầu dây bên kia:

 

“Bố ơi, con muốn về nhà! Bố ơi, con muốn về nhà…

Bạn cần đăng nhập để bình luận