Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 514: Chương 514

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Anh biết Sở Phong Hà sao?”

 

Thương Hành Châu tất nhiên là biết rất rõ: “Lúc ở Ma Đô, nhà anh ta chỉ cách khu nhà tập thể của nhà mình hai con hẻm nhỏ. Anh ta sống cùng mẹ.”

 

“Anh ta lớn hơn em khoảng mười tuổi. Khi em mười hai, mười ba tuổi, anh ta đã hai mươi hai, hai mươi ba rồi. Vì cuộc sống khó khăn nên người rất gầy, còn thường xuyên bị bọn trẻ trong hẻm bắt nạt.”

 

Thương Hành Châu lớn lên trong khu tập thể. Trẻ con trong khu ra ngoài rất đoàn kết, nên mấy đứa trẻ bên ngoài cũng không dám gây sự với bọn anh.

 

Cậu thường theo các anh lớn trong khu ra ngoài chơi.

 

Cũng từng thấy Sở Phong Hà bị một nhóm người bắt nạt mấy lần, còn bị kéo cùng mẹ đi diễu phố, nói mẹ anh ta không chồng mà sinh con, là loại đàn bà hư hỏng.

 

Hồi đó cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy nhiều người bắt nạt một người thì chẳng phải anh hùng gì, thế là gọi mấy anh trong khu đến giúp Sở Phong Hà.

 

Lâu dần cũng quen biết, Sở Phong Hà đối xử với cậu khá tốt, thỉnh thoảng còn dạy cậu vài đạo lý trong cuộc sống.

 

Vậy nên, ấn tượng của Thương Hành Châu về Sở Phong Hà khá tốt: “Anh ta rất chăm chỉ, dù trong hoàn cảnh đó vẫn là một lao động xuất sắc trong nhà máy, sau này còn chủ động đi xuống nông thôn.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Chuyện của mẹ anh ta sau này cũng được làm rõ, chỉ là hiểu lầm thôi. Sao vậy? Người này có vấn đề à?”

 

Khương Tri Tri nghe xong lời Thương Hành Châu, có chút kinh ngạc nhìn về phía Chu Tây Dã, không ngờ bọn họ lại quen biết nhau.

 

Hơn nữa, quan hệ có vẻ không tệ.

 

Chu Tây Dã cũng ngạc nhiên, thật đúng là trùng hợp!

 

Thương Hành Châu nhìn vẻ mặt của hai người, cảm thấy họ rất bất ngờ khi biết cậu quen Sở Phong Hà.

 

Nghĩ một lúc rồi nói: “Chị, Sở Phong Hà chọc giận chị à? Không sao, nếu chị ghét anh ta thì em cũng có thể ghét theo.”

 

Khương Tri Tri vội xua tay: “Không phải, chỉ là hơi bất ngờ vì quan hệ của các em tốt như vậy. Giờ anh ta làm cùng đơn vị với chị, hơn nữa còn rất được lòng mọi người.”

 

Thương Hành Châu không ngạc nhiên: “Trước đây có một anh trong khu từng nói với em, Sở Phong Hà rất giỏi đối nhân xử thế, nhưng không thể kết giao sâu, dặn em phải cẩn thận.”

 

Khương Tri Tri cười: “Chị chỉ cảm thấy anh ta quá được lòng mọi người nên muốn tìm hiểu một chút thôi.”

 

Thương Hành Châu liên tục gật đầu: “Nhưng mà, ngay cả những người từng bắt nạt mình mà Sở Phong Hà cũng có thể tha thứ. Sau này bọn họ đến nhờ giúp đỡ, anh ta còn giúp nữa.”

 

Nói xong, cậu có chút khó hiểu: “Nếu là em, em mà không bắt nạt lại cho đối phương thừa sống thiếu c.h.ế.t thì đã là nhân từ lắm rồi.”

 

Phương Hoa cũng ở bên cạnh nghe được một phần, bèn tổng kết: “Những người như vậy, thường có thể làm nên đại sự. Ở đơn vị không đắc tội lãnh đạo, cũng không đắc tội đồng nghiệp, có thể xử lý tốt cả hai mối quan hệ này thì chính là nhân tài.”

 

“Nhưng mà, người như thế thì lòng dạ sâu, tâm cơ nặng, có khi lòng dạ còn thành cái rây luôn rồi ấy. Mấy đứa cũng phải cẩn thận một chút.”

 

Khương Tri Tri gật đầu, có vẻ không cần điều tra quá khứ của Sở Phong Hà nữa. Có điều tra cũng vô ích.

 

Chỉ có thể cẩn thận hơn sau này, đề phòng anh ta nhắm vào phòng thí nghiệm.

 

Cho đến khi Chu Tây Dã đi làm, Tần Hồng Mai vẫn chưa xuất hiện, cũng không hẹn gặp anh.

 

Chu Tây Dã đi làm, nếu không quá bận thì mỗi tuần có thể về một lần, còn nếu bận thì không biết khi nào mới về được.

 

Vụ án ở phía sau núi vẫn chưa phá được.

 

Khương Tri Tri mỗi ngày đều đến bắt mạch, châm cứu cho Thẩm Lạc Gia, độc trong cơ thể cô ấy dường như vẫn ổn định.

 

Thẩm Lạc Gia được Thương Thì Anh và Tống Vãn Anh chăm sóc rất tốt, mới mang thai ba tháng mà người đã trắng trẻo, mũm mĩm hẳn ra.

 

Khương Tri Tri liên tục dặn dò hai người không được bồi bổ quá mức, nếu không đến giai đoạn cuối thai kỳ tăng cân quá nhanh sẽ rất khó kiểm soát, đến lúc sinh con sẽ cực kỳ vất vả.

 

 

Thẩm Lạc Gia giờ cũng chín chắn hơn nhiều, nhưng vẫn không thích làm theo lẽ thường, cũng chưa bao giờ chịu thiệt.

 

Mọi người đều biết cô ấy thật sự dám động tay động chân, không nể mặt bất cứ ai, thế nên cũng chẳng ai dám trêu chọc cô.

 

Tháng Ba trôi qua, tháng Tư đến, mùa đẹp nhất của Bắc Kinh cũng đã tới.

 

Trên sườn núi phía sau, hoa đào nở rộ khắp nơi.

 

Đứng từ trong đại viện, có thể nhìn thấy từng chùm hoa đào xếp chồng lên nhau, tựa như những áng mây hồng lúc hoàng hôn, nhuộm cả một góc núi.

 

Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương đã cởi bỏ những bộ quần áo bông dày cộp, mặc đồ nhẹ hơn, di chuyển linh hoạt hơn.

 

Phương Hoa rất muốn dẫn hai đứa trẻ lên núi dạo chơi, nhưng vì vụ án ở phía sau núi vẫn chưa được phá, bà cũng không dám tự mình đưa bọn trẻ lên đó.

 

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, bà và Chu Thành Ngọc chắc chắn không thể xoay sở nổi, lúc đó hối hận cũng không kịp.

 

Bà đành đợi đến khi Khương Tri Tri và Chu Tây Dã đều nghỉ ở nhà rồi mới đề nghị trong bữa sáng:

 

“Thời tiết hai hôm nay ấm áp, hoa đào trên núi nở rộ, mẫu đơn bên hồ Kính cũng đã bung nở, nếu mọi người có thời gian, chúng ta cùng đưa bọn trẻ lên đó ngắm hoa đi.”

 

Khương Tri Tri không có ý kiến: “Được thôi, để con gọi Lạc Gia và bác đi cùng.”

 

Chu Tây Dã đã nửa tháng nay không được nghỉ, lần này về nhà, tất nhiên là muốn ở bên vợ con nhiều nhất có thể. Họ đi đâu, anh đi đó, không có bất cứ ý kiến gì.

 

Phương Hoa vui vẻ đi chuẩn bị chút đồ ăn thức uống, để hai đứa trẻ không bị đói giữa chừng.

 

Tối qua Chu Tây Dã về hơi muộn, Khương Tri Tri chưa có cơ hội nói chuyện nhiều với anh.

 

Nhân lúc Phương Hoa và Chu Thành Ngọc đang chuẩn bị đồ trong bếp, cô nhỏ giọng hỏi Chu Tây Dã:

 

“Đã một tháng rồi, bên anh Tống Đông có tin tức gì chưa? Không phải nói hạn một tháng sao?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu: “Hôm qua trước khi về, anh còn gọi điện hỏi, nhưng vụ án vẫn không có bất kỳ tiến triển nào. Anh Tống nói có khi đây sẽ trở thành một vụ án không thể phá được.”

 

Khương Tri Tri nhíu mày: “Rốt cuộc là ai chứ? Nhưng ít nhất trong tháng qua, mẹ và cô trồng rau trong đại viện cũng không thấy gì lạ.”

 

“Thương Thương đến giờ cũng chưa đào được con rắn hay con ếch nào. Tháng này, con bé và Tiểu Chu Kỷ gần như đã đào hết từng góc trong đại viện.”

 

Hai đứa nhỏ thích đào đất, hễ ai dẫn đi chơi là lại chạy sang nhà người đó. Đám lan trong sân nhà Hà Gia Niên cũng bị Tiểu Chu Kỷ nhổ sạch.

 

Đào xong trong sân thì lại chạy ra vườn hoa của khu nhà tập thể mà đào, cứ đi đến đâu là đào đến đó.

 

Chu Tây Dã cũng không quá bất ngờ: “Xem ra đúng là có liên quan đến Trần Lực Khâm rồi.”

 

Khương Tri Tri gật đầu: “Vậy nên vụ án chưa phá được khiến em rất sốt ruột. Đúng rồi, Tần Hồng Mai có tìm anh không?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu: “Không. Từ khi anh về đơn vị, cô ta chưa từng tìm đến. Số điện thoại của đơn vị đâu có dễ gọi vào được.”

 

Khương Tri Tri cảm thấy kỳ lạ: “Sao lại không tìm nữa nhỉ? Còn nữa, Sở Phong Hà thực sự đã kiếm được hai căn nhà. Dù diện tích không lớn, nhưng cũng giúp đồng nghiệp giải quyết khó khăn về chỗ ở.”

 

“Để công bằng, cuối cùng họ quyết định rút thăm. Mỗi người tự ghi tên mình rồi bỏ vào hòm, lãnh đạo sẽ bốc thăm, hoàn toàn dựa vào may mắn.”

 

“Ai bốc được thì vui mừng, ai không bốc được thì đương nhiên thất vọng. Nhưng Sở Phong Hà lại cam đoan rằng trước cuối năm nay, anh ta sẽ đảm bảo tất cả mọi người đều có nhà ở.”

 

Đây chính là điều mà Khương Tri Tri không thể hiểu nổi:

 

“Anh ta rốt cuộc đã làm thế nào? Ngay cả cấp trên còn chưa giải quyết được vấn đề này, vậy mà anh ta lại làm được.”

 

Hiện tại, chuyện thiếu nhà ở không chỉ là vấn đề của một đơn vị, mà là vấn đề chung của cả nước.

 

Thế nhưng anh ta không chỉ giải quyết được, mà còn có thể giải quyết cho nhiều người cùng lúc…

Bạn cần đăng nhập để bình luận